Hoàng Viện chính là cô nàng tình địch kia, sau lần thứ hai mất điện, trong phòng liền có thứ gì đó rất quái dị, ví dụ như có người sờ vuốt cẳng chân, cánh tay bọn họ, còn thổi khí ở cổ nữa.
Trong cơn sợ hãi, bọn họ hợp lực phá cửa, sương mù bên ngoài rất dày, nhưng không ai muốn chờ ở trong phòng nên lập tức lao vào trong đám sương.
Quý Mạn vốn muốn tìm Thời Sênh nhưng rõ ràng căn phòng chỉ ở đối diện mà bọn họ đi rất lâu cũng không thấy tới.
Người trong thôn cũng chẳng thấy đâu cả, ngược lại, xung quanh càng ngày càng có nhiều âm thanh kỳ quái.
Với cách hình dung của Quý Mạn thì âm thanh đó nghe như tiếng nghiến răng của dã thú, trong sương mù như có thứ gì đó nhìn bọn họ chằm chằm, coi bọn họ là đồ ăn.
Người thứ nhất xảy ra chuyện là một anh chàng.
Anh ta đang đi thì đột nhiên bị thứ gì đó kéo đi, bọn họ hợp sức kéo anh ta lại nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng la hét thảm thiết ở trong sương mù.
Bọn họ vô cùng sợ hãi, cũng không dám đi tìm nam sinh kia nữa mà chỉ không ngừng tiến lên phía trước.
Đi không bao xa liền cảm thấy có thứ gì đó không ngừng tấn công bọn họ, tốc độ của thứ đó rất nhanh, căn bản không nhìn rõ là gì.
Chờ đến khi bọn họ thoát khỏi mấy thứ đó thì chỉ còn dư lại bốn người, Kỷ Đồng giả tìm được một căn phòng có thể ở nên bảo bọn họ trốn vào đó.
Mấy thứ kia bao vây lấy căn nhà, không ngừng tạo ra âm thanh.
Căn nhà vốn cũ nát, bị mấy thứ kia tấn công nên chẳng giữ được bao lâu, cuối cùng chúng nó vẫn vào được.
Mấy thứ đó có vẻ sợ hãi chiếc vòng tay của Quý Mạn nên không chủ động tấn công cô ta.
Kỷ Đồng giả có một chút bản lĩnh nên tạm thời cũng không sao.
Cuối cùng chỉ còn lại Hoàng Viện và Chung Kiệt Nhiên.
Hai người này chỉ là người bình thường nên trở thành mục tiêu tấn công chủ yếu.
Không biết tại sao Hoàng Viện lại phát hiện ra chiếc vòng của Quý Mạn có thể bảo mệnh nên nói với Chung Kiệt Nhiên.
Hai người hợp lực cướp cái vòng tay.
Vòng tay chỉ có thể ngăn cản sự tấn công của những thứ không phải con người, huống chi bọn họ còn có tận hai người.
Quý Mạn hoàn toàn không phải đối thủ của họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn vòng tay bị cướp đi.
Suốt quá trình, Kỷ Đồng giả chỉ đứng nhìn, không giúp đỡ cũng không ngăn cản.
Không có vòng tay, mấy thứ kia liền không thủ hạ lưu tình nữa.
Quý Mạn không nhớ rõ mình tới đây bằng cách nào, đến lúc tỉnh lại đã nhìn thấy Thời Sênh.
“Tớ không nghĩ mình lại thích một kẻ như vậy.” Quý Mạn cười khổ.
Trước kia cô ta luôn nói mình đã gặp nhiều kiểu người rồi, hoàn toàn không ngờ lại thua trong tay một gã đàn ông.
Nếu chỉ có một mình Hoàng Viện, sao cô ta có thể cướp được đồ, nhưng mà Chung Kiệt Nhiên lại giúp cô ta.
Vì để giúp người hắn thích được sống mà hắn liền lấy mạng cô để đổi.
Quả nhiên tình yêu sẽ làm hại người ta!
“Ai mà chưa từng gặp một thằng khốn nạn chứ.” Cô vỗ vỗ bả vai Quý Mạn, “Chắc chắn bọn họ sẽ chết sớm hơn cậu.”
Quý Mạn kinh ngạc nhìn Thời Sênh, vì tức giận nên lúc này trong tròng mắt cô ta tràn đầy tơ máu, nhìn rất khủng bố.
Thời Sênh chỉ khẽ cười rồi xoay người tiếp tục lật cuốn sổ cũ kia.
Chữ viết trên cuốn sổ còn rất non nớt, hẳn là do một đứa trẻ viết ra.
Nhưng hôm nay, từ lúc vào thôn đến giờ, bọn họ chẳng nhìn thấy đứa trẻ nào, chỉ có trung niên và người già.
Quý Mạn khó khăn dịch tới gần Thời Sênh: “Tiểu Đồng, cậu… vừa rồi cậu nói vậy là có ý gì?”
“Vòng tay hộ chủ, cô ta không phải chủ nhân của nó, sao nó phải bảo vệ cô ta chứ.” Thời Sênh đáp mà không ngẩng đầu nhìn, đã có một Nhan Ca làm ví dụ, sao cô còn ngu xuẩn như thế chứ.
Sắc mặt Quý Mạn hơi trắng nhưng lại lập tức kiên định trở lại.
Là bọn họ cướp đồ của cô ta trước, suýt chút nữa cô ta đã chết, bọn họ xui xẻo cũng là xứng đáng.
Sau khi nghĩ thông suốt, Quý Mạn liền khôi phục lại tâm tình.
“Tiểu Đồng, cậu đang đọc cái gì thế?”
“Nhật ký.”
“Nhật ký?”
Thời Sênh đưa nhật ký cho cô ta xem, “Thôn này biến thành bộ dáng như bây giờ đều được ghi lại trong nhật ký này.”
Cô nhún vai: “Có thể đọc, nhưng thật giả thế nào chưa biết được.”
Đại khái khoảng ba tháng trước, có một bầy khỉ tới khu vực lân cận với