Dưới sự trợ giúp của đạo sĩ, lực lượng của con khỉ khổng lồ càng lúc càng mạnh hơn, cho đến khi nó gϊếŧ hết dân trong thôn liền lợi dụng đám thôn dân đó, để đạo sĩ bắt nhốt linh hồn bọn họ.
“Đạo sĩ đó ở đâu?” Tạ Vong Kỳ không biết đạo sĩ kia.
Con khỉ lớn nhìn về phía cửa phòng, trong mắt không có căm hận mà còn có mấy phần được giải thoát, “Bị bọn họ gϊếŧ.”
Sau khi con khỉ trả thù thôn dân xong thì cũng không muốn hành hung con người nữa, nhưng mà đạo sĩ kia đã khống chế được lực lượng của nó, đôi khi nó cũng không khống chế được mình mà nghe theo sự phân phó của lão ta.
Dần dần, càng ngày nó càng thích gϊếŧ chóc.
Thời Sênh gϊếŧ lão đạo sĩ đó coi như đã giải thoát cho nó, nhưng điều này cũng không thể nào thay đổi được sở thích gϊếŧ chóc của nó.
Ai cũng không ngờ trong thôn này còn diễn ra một hồi sự việc như thế, con khỉ vốn không nên xuất hiện trong thế giới của con người.
Chúng nó đã vì vậy mà phải chịu trả giá.
Những thôn dân đó cũng vì hành động của mình mà trả một cái giá rất lớn.
Ai tàn nhẫn hơn?
Đứng ở góc độ của bầy khỉ, thôn dân bắt gϊếŧ chúng, chúng không phản kích thì chẳng lẽ ngồi chờ bị bắt, bị gϊếŧ, bị bổ đầu lấy não sao?
Đứng ở góc độ của con người, loài khỉ là động vật, gϊếŧ cũng chẳng sao.
Bầy khỉ gϊếŧ con cái của họ, họ báo thù cho con cái mình, tiêu diệt lũ khỉ là chuyện bình thường ở đời.
Trong mắt Thời Sênh, điều này rất công bằng.
Chẳng có ai tàn nhẫn hơn.
Là thế giới quan khác nhau mà thôi.
Bạn lọt vào một thế giới nhưng lại dùng quy tắc của một thế giới khác chỉ trích tôi làm vậy không đúng, đây chẳng phải trò cười sao?
…
Tạ Vong Kỳ xử xong con khỉ lớn kia, những con khỉ khác vẫn còn sống.
Bọn chúng chỉ bị ảnh hưởng bởi oán khí của con khỉ đầu đàn, giờ oán khí đã mất, bầy khỉ cũng khôi phục lại bình thường.
Nhưng rốt cuộc thì chúng cũng đã từng ăn thịt người, vì thế Tạ Vong Kỳ vẫn cho người tới xử lý bầy khỉ này luôn.
Người trong thôn đã sớm chết hết, oán khí biến mất nên cả thôn cũng xảy ra biến hóa, nơi nơi cũ nát, chỗ nào cũng nhìn thấy vết máu đã khô.
Thời Sênh cảm thấy rất kỳ quái, lúc trước cô hoàn toàn không phát hiện ra đám thôn dân này là âm linh, chỉ cảm thấy bọn họ khá cổ quái mà thôi.
Sầm Triền dường như cũng không phát hiện ra, xem ra cây linh thảo kia thực sự rất trâu bò…
Căn phòng mà Thời Sênh ở vẫn còn tính là sạch sẽ, là căn phòng mà trẻ con từng ở.
Vì mấy tháng Sầm Triệt lại tới ở một lần nên cũng lây dính không ít linh khí, nên còn bảo trì nguyên dạng.
Lúc Hoàng Viện được tìm thấy thì đã chết, trên người đầy vết thương bị bầy khỉ cào, còn có một ít lực lượng cổ quái đọng lại nữa.
Sầm Triệt nắm chặt tay Thời Sênh theo bản năng, “Nó ở gần đây.”
“Ai sợ nó chứ.” Trốn trốn tránh tránh.
Trong khái niệm của cô, chỉ có kẻ không có bản lĩnh mới lén lút âm mưu sau lưng, người có thực lực luôn trực tiếp xông lên.
[…] Cô cho rằng trên thế giới này ai cũng bạo lực như cô sao?
Thời Sênh âm thầm bĩu môi xem thường trong lòng, ta thế này mà đã gọi là bạo lực sao? Cái này gọi là người thích dùng võ lực.
[…] Bạo lực chính là bạo lực, cô đổi từ thì nó không phải bạo lực nữa chắc? Lừa gạt kẻ ngu ngốc chắc?
Lừa gạt mi đó.
[…] Ký chủ, cô đủ rồi nha!
Thời Sênh mặc kệ Hệ thống bình hoa, chỉ biết mắng người chứ chả được cái tích sự gì.
[Bình hoa cũng là vật phẩm quý trọng!]
Thời Sênh: “…” Nhị Cẩu Tử, mi bắt đầu bay bổng rồi đấy à?
[Hừ!] Hệ thống tức giận offline.
Sau khi tiễn Hệ thống offline xong, Thời Sênh mới nhìn thi thể Hoàng Viện bị nâng đi.
Sắc mặt cô ta hiện lên màu trắng xanh không bình thường, hai mắt trợn ngược như thể đã nhìn thấy thứ gì khủng bố lắm.
“Sầm tiên sinh, cô Kỷ, phiền hai người đi theo chúng tôi một chuyến.” Một người đàn ông ngăn trở tầm mắt của Thời Sênh, giọng cường ngạnh.
“Mời ăn cơm hả?” Thời Sênh nhướng mày.
Xảy ra chuyện lớn như thế mà cô còn nghĩ tới ăn cơm sao, không kém ăn cơm tù là bao đâu.
Người đàn ông thu hồi cảm xúc dư thừa, “Chúng tôi yêu cầu nói chuyện.”
“Không nói chuyện, không có tâm tình.” Thời Sênh dựa vào Sầm Triệt, bình tĩnh liếc nhìn hắn.
Người đàn ông: “…”
Hắn xoay người, không biết đang liên lạc với ai, một lát sau lại quay lại: “Sầm tiên sinh, cô Kỷ, mời hai người ăn cơm thì được chứ?”
Thời Sênh híp mắt: “Không thể, tạm biệt.”
Người đàn ông: “…” Lật bàn, chẳng phải vừa rồi cô nói muốn được mời ăn cơm sao? Sao giờ