Khi đám sương khói đó tiến vào trong thân thể của Ngụy Doanh thì trên người cả hai như có gông xiềng bị phá vỡ, “rắc” một tiếng, một trận gió ào qua hai người, dung mạo của cả hai đều thình lình thay đổi.
“Sao lại thế này? Sao dung mạo của họ lại trao đổi cho nhau rồi?”
“Đội trưởng Tạ… Cái này… cái này… rốt cuộc là sao vậy?”
Tạ Vong Kỳ nhìn người trên mặt đất với ánh mắt vừa trầm vừa lạnh, nhưng giọng nói vẫn cực kỳ bình tĩnh: “Không phải trao đổi mà là khôi phục nguyên trạng.”
Mọi người: “…” Nghĩa là sao?
Kết hợp với những lời mà Thời Sênh nói trước đó là lấy lại tên và thân phận của mình, mọi người đột nhiên hiểu ra, trước kia dung mạo của bọn họ đổi chỗ cho nhau, giờ chỉ khôi phục nguyên dạng mà thôi.
Nhưng rốt cuộc chuyện này sao lại làm được?
Sao dung mạo của hai người có thể đổi chỗ cho nhau được chứ?
“Hẳn là một loại ảo thuật khiến cho người mà chúng ta nhìn thấy có gương mặt của người khác, kỳ thật dung mạo của họ không thay đổi.” Tạ Vong Kỳ tiếp tục nói.
Kỷ Đồng và Ngụy Doanh có dáng người rất giống nhau, ngay cả kiểu tóc cũng y hệt, nếu để hai người đứng quay lưng thì chắc có người còn không phân biệt được ai vào ai.
“Cô Kỷ, tôi có thể hỏi một chút là chuyện này là như thế nào không?” Tạ Vong Kỳ thấy Thời Sênh chuẩn bị rời đi thì vội vàng gọi lại.
Tại sao cô và người có tên Ngụy Doanh này lại xuất hiện tình huống như thế?
Thời Sênh liếc nhìn hắn, lạnh nhạt từ chối: “Tự mình tra đi.”
Nghĩ bản cô nương tra chuyện này không tốn công sao?
Coi bản cô nương là Bách khoa Baidu à, nằm mơ!
…
“Có thể nói cho anh không?” Rời khỏi con phố kia, Sầm Triệt lên tiếng dò hỏi, hắn cũng rất muốn biết tại sao?
“Có thể, hôn em một cái.” Thời Sênh hếch má về phía hắn.
Sầm Triệt hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn cúi xuống hôn cô một cái, hắn còn chưa kịp thu hồi nụ hôn thì Thời Sênh đã nhanh chóng đặt môi lên môi hắn.
Cũng may là cô chỉ chạm vào chứ không làm ra hành vi quá phận nào.
Sầm Triệt trừng mắt với cô, chán sống rồi à?
“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Thời Sênh đắc ý.
Sầm Triệt một phen ấn đầu cô xuống vò loạn, giọng rất không vui: “So sánh anh với cái gì thế hả?”
“Bảo bối.”
Sầm Triệt: “…” Câu nói trên làm gì có chữ “bảo bối” nào chứ hả?
Thời Sênh dường như biết hắn suy nghĩ gì nên giải thích: “Mẫu đơn là quốc hoa, không phải bảo bối thì là gì?”
Sầm Triệt: “…”
Bóp chết cô, khiến cho cô cũng biến thành cái dạng như mình có được không nhỉ?
Đương nhiên, cuối cùng hắn vẫn không nỡ, cô ấm áp thì ôm vẫn thích hơn.
Sầm Triệt nắm lấy mấy ngón tay Thời Sênh, đầu ngón tay lạnh băng lập tức ấm áp, ánh mắt sắc lạnh của hắn cũng mềm mại hơn không ít: “Đừng nói sang chuyện khác, nói đi, chuyện này là sao?”
Thời Sênh áp toàn bộ bàn tay vào để hắn có thêm ấm áp: “Chuyện một năm trước em bị mất tích chắc anh có nghe nói rồi chứ?”
Sầm Triệt gật đầu, lúc trước không biết nhưng sau đó đã biết.
“Em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, được người trong một thôn làng cứu.
Trước khi em tỉnh lại, người trong thôn đó làm em mất trí nhớ.
Anh nói bọn họ có tàn nhẫn hay không chứ? Không có ký ức, em chỉ có thể sinh sống tại thôn đó, ừm, âm linh kia cũng là do đám thôn dân này trêu chọc vào.”
Sầm Triệt nghiêng đầu, “Lúc trước em nói đi gϊếŧ người chính là những người này à?”
“Đúng thế, lần đó đi em mới biết được một số việc.” Thời Sênh thở dài.
Nữ chính là Ngụy Doanh, mẹ của cô ta là người trong thôn, nhưng lúc trẻ có ra ngoài nên gặp được ba của cô ta.
Bọn họ ở bên nhau không phải vì tình yêu mà là ba của Ngụy Doanh nhận nhầm bà ta thành người mà mình thích.
Mẹ của Ngụy Doanh biết hắn nhận sai người nhưng bởi vì thích nên vẫn ôm một chút tâm tư nhỏ, ỡm ờ ngủ với ông ấy.
Cốt truyện cẩu huyết như thế đấy.
Thế lực gia đình của người đàn ông đó không tệ, sao có thể cưới một người phụ nữ nhà quê.
Bởi thế mẹ của Ngụy Doanh được đưa cho một số tiền rồi bị vứt bỏ.
Ai mà ngờ mẹ cô ta lại có thai, rốt cuộc cũng là cốt nhục của mình nên dù Ngụy gia không thích mẹ của Ngụy Doanh thì cũng vẫn nhớ tới đứa trẻ, để mẹ cô ta vào ở trong Ngụy gia.
Nhưng bọn họ không đăng ký kết hôn, nói cách khác, mẹ của Ngụy Doanh có thể bị đá ra khỏi nhà bất