Người hôm nay ông bà Kỷ chuẩn bị gặp không phải ai khác mà chính là mẹ của Sầm Triệt.
“Để Sầm phu nhân phải đợi lâu rồi.” Ông Kỷ dắt bà Kỷ vẫn còn chưa hồi thần tiến vào, âm thầm nhéo vợ một cái.
Lúc này bà Kỷ mới hơi xoay người, nở nụ cười cứng ngắc với bà Sầm.
“Chào bác trai, chào bác gái ạ!” Bé gái ngồi bên cạnh bà Sầm ngoan ngoãn chào hỏi hai người.
“Chào cháu, bé con đáng yêu quá.” Bà Kỷ cố gắng vực tinh thần lên, khen cô nhóc mấy câu.
Ông bà Kỷ cùng ngồi xuống, sau đó ông Kỷ lập tức kỳ quái hỏi: “Không biết Sầm phu nhân tới là có việc gì?”
Vị này chẳng những muốn gặp ông ta mà còn muốn gặp cả vợ ông ta nữa, nếu là vì công việc thì hoàn toàn không cần thiết…
“Có điểm hơi đường đột, còn phải xin hai vị thứ lỗi.” Bà Sầm là người nhiệt tình, lúc cười rộ lên càng như phụ nữ Giang Nam dịu dàng tắm mình trong gió xuân, “Là thế này, thằng bé nhà tôi, Sầm Triệt ấy, ông bà cũng biết đúng không? Gần đây nó và Kỷ Đồng có qua lại với nhau.
Tôi thấy hai đứa nhỏ rất thích hợp nên muốn cùng hai ông bà thương lượng một chút, để hai đứa nó đính hôn trước.”
Ông bà Kỷ đều tỏ ra không thể tin được: “Sầm phu nhân… Có phải bà hiểu lầm gì rồi không, Tiểu Đồng tuyệt đối không quen Sầm thiếu gia đâu.”
Tuy rằng bọn họ bận bịu thật nhưng Kỷ Đồng kết bạn với ai, hay qua lại với ai họ đều biết cả.
Bà Sầm cười: “Không lầm đâu, chính là con gái của hai vị, Kỷ Đồng.”
Đây là chính miệng Tiểu Triệt nói ra, sao có thể lầm được?
“Nhưng mà…” Bà Kỷ không khỏi nghĩ tới đứa con gái tự xưng là con gái mình trong phòng họp nhưng lại có gương mặt hoàn toàn khác kia.
Sao chuyện này càng lúc càng quái dị.
Bà Sầm thấy hai người vẫn tỏ ra không tin thì rất kỳ quái, “Tiểu Triệt hiện đang ở bên Tiểu Đồng, nếu không các vị cứ gọi điện hỏi một chút đi.”
Ông bà Kỷ: “…”
Nếu Kỷ Đồng và Sầm Triệt ở bên nhau, vậy người trong kia là ai?
“Để con, để con, con sẽ gọi cho anh và chị.” Bé gái thuần thục lấy từ trong túi của mình ra một cái di động nhỏ xinh rồi bấm một dãy số.
Tiếng chuông đổ một hồi, sau chừng năm nhịp thì có người tiếp, một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng truyền ra, “Tiểu Ninh, có việc gì thế?”
“Chị có ở đó không ạ?” Sầm Ninh ôm di động, mắt to chớp chớp như có thể nhìn thấy người bên kia điện thoại vậy.
“Có.”
“Có thể để chị nói chuyện với em một chút không?” Sầm Ninh tiếp tục hỏi.
Bên kia im lặng một chút rồi có tiếng đi lại, một lát sau lại có tiếng nước chảy róc rách, sau đó một âm thanh mơ hồ vang lên: “Sao thế? Cẩn thận một chút, đi từ bên kia qua đây.
Dừng lại, anh đứng yên đó đừng nhúc nhích, để em qua.”
Âm thanh đi lại một chút rồi dừng, sau đó Sầm Triệt mới lại nói.
“Tiểu Ninh bảo em nghe điện thoại.”
“Tìm em làm gì?”
“Không biết, em nghe đi.”
Ông bà Kỷ lo lắng nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay Sầm Ninh.
Bà Sầm thì càng không hiểu bọn họ bị làm sao nữa?
Âm thanh mơ hồ chợt rõ ràng lên, nhẹ nhàng lại có vài phần lạnh nhạt, “Alo?”
“Chị.” Sầm Ninh tươi cười, “Chị và anh đang ở bên nhau à?”
“Vô nghĩa, nếu không sao có thể tiếp được điện thoại của anh ấy chứ.
Có chuyện gì thế, chị đang bận lắm.” Ngữ khí tuy không được tốt nhưng cũng không hề có ác ý, “Anh đừng đi loạn nữa, cẩn thận đấy, đừng có ngã vào nước.”
Câu sau rõ ràng không phải nói với bọn họ.
Bà Sầm cười càng thêm dịu ngọt, cô bé này thực sự là rất thương Tiểu Triệt nhà bà nha.
“Bác trai với bác gái không tin chị và anh trai em đang ở bên nhau nên em gọi điện thoại để chứng minh cho họ thấy.”
“Hả?” Thời Sênh kỳ quái, giây tiếp theo lại hỏi: “Em đang ở tập đoàn Kỷ thị à?”
“Đúng rồi, mẹ nói muốn để hai người kết hôn, như thế hai người có thể vĩnh viễn ở bên nhau.” Sầm Ninh có vẻ rất vui nên tán dóc một hồi, “… Em sẽ bố trí phòng tân hôn cho anh chị.
Chị có thích màu hồng không? Nhưng mà mẹ bảo phòng tân hôn phải dùng màu đỏ, tại sao ạ? Màu hồng rõ ràng đẹp hơn màu đỏ…”
Các bé gái thường thích màu hồng, cô thích mới kỳ quái