xấu đi, từ khi biết ở đậy có Oán Linh, thái độ của Phong Cấm nghiêm túc hơn nhiều.
T ình trạng của Tề Mặc không ngừng
Đây là lần đầu tiên Thời Sênh thấy hắn dánbùa lên phòng Tề Mặc.
“Thứ đồ chơi này sẽ không làm tôi bị thương chứ?” Thời Sênh không có gan đi vào, không sợ sơ sảy, chỉ sợ lỡ như.
Phong Cẩm dán xong tấm bùa cuối cùng, đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, “Không có tác dụng với cô.
”
“Vì SaO?”
“Cái này là để đối phó với Oán Linh, tuy cô là ma, nhưng tôi và cô có khế ước, trừ khi là bùa đặc chế, còn bùa thường đều không làm cô bị thương được.
”
“Trâu thế cơ à, vậy chẳng phải là tôi không cần sợ những tên đạo sĩ bắt ma đó sao?” Chẳng trách Tô Vân nói trên người Tô Hân có Bùa Hộ Thân, nhưng khi cô lại gần, lại không hề có bất cứ phản ứng gì.
Phong Cẩm nhíu mày, luôn cảm thấy lời này của Thời Sênh có ý khác.
Nhưng dù thế nào hắn cũng không tìm ra được lý do khác, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.
Sau cùng lại thêm một câu, “Nhưng nếu gặp phải người có bản lĩnh thật sự, thì cô chỉ có nước chạy thôi.
”
“Anh Phong, có người tới…” An Tố ở phía xa nhắc nhở họ, nếu để người khác nhìn thấy Phong Cẩm đang nói chuyện với không khí, người ta sẽ nghi ngờ Phong Cẩmbị điên mất.
Quả nhiên, một người giúp việc bước từ trên 八 محمدبر *? • câu thang Xuông, có Vé đang quét dọn, nhìn thấy Phong Cẩm và An Tố, lễ phép gật đầu, rồi nhanh chóng đi xuống.
“Giờ chúng ta làm gì?” Thời Sênh buồn chán bay qua bay lại.
“ĐCi.
”
Phong Cẩm nói đợi, thì đúng là đợi, Thời Sênh và An Tổ chụm đầu chơi Pikachu, Phong Cẩm thỉnh thoảng sẽ ra ngoài, nhưng sẽ nhanh chóng quay trở lại.
Vào buổi sáng ngày thứ hai sau khi Phong Cấm dán bùa, biệt thự có người mất tích.
Mấy ngày tiếp theo đều có người mất tích, người của biệt thự càng ngày càng ít, cũng có người vì sợ mà xin nghỉ việc rời khỏi đó.
Tới cuối cùng biệt thự chỉ còn lại ông quản gia và hai người giúp việc đã có tuổi.
Theo lời ông cụ thì họ đã ở Tề gia mấy chục năm, đã sớm coi Tề gia là nhà của mình, biết đi đâu được?
Phong Cẩm không nghe không hỏi việc này, An Tố lại hơi sốt ruột, đại khái là vì mất tích nhiều người như vậy, trong lòng cô ấy không dễ chịu, suy cho cùng đó cũng đều là những sinh mệnh sống.
Có thể do bị Thời Sênh động một cái là mỉa mai, rồi bị đả kích vì bộ dạng u ám “đừng có nói chuyện với tôi” của Phong Cẩm, nên ngoài sốt ruột, cô ấy cũng không gây ra chuyện gì được.
Điều khiến Thời Sênh khá hiếu kỳ là Nạp Lan Anh.
Không phải Phong Cẩm đã nói hắn ta sắp tới rôi sao?
Nữ chính đã ở đây năm sáu hôm rồi, sao hắn ta còn chưa xuất hiện?
Chuyện này rất vô lý!
Nam chính không xuất hiện, cô ngược đãi ai đây.
Buổi tối ngày thứ tư sau khi dán bùa, Thời Sênh đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi màn hình, “Tới rồi.
”
An Tổ bỗng nhiên run rẩy, “Ở… ở đâu?”
Vì thuận tiện, căn phòng của họ ở đối diện Tề Mặc.
Phong Cẩm đứng lên đi ra cửa, đứng bên cửa im lặng nghe động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài có tiếng người đi lại, từ hướng cầu thang truyền tới, rất chậm, cuối cùng dừng trước căn phòng của Tề Mặc.
Yên tĩnh một lát, Phong Cẩm mới nghe được tiếng vặn cửa, nhưng không phải từ phía đối diện, mà là ở phòng bên cạnh.
“Cạch…” Tiếng cửa phòng đóng lại.
Phong Cẩm nhíu mày, chần chừ một lát, muốn mở cửa phòng đi ra.
Thời Sênh lại bay tới trước mặt hắn, “Còn ở bên ngoài.
”
Ngay khi cô vừa dứt lời, một luồng sức mạnh đập vào cửa phòng, cửa phòng bị đập ra một kẽ nứt, có thể loáng thoáng nhìn thấy người bên ngoài.
Là một trong hai người giúp việc ở lại trước đó.
Thời Sênh móc thiết kiếm ra, đáy mắt đầy hưng phấn, “Còn chưa từng chém Oán Linh, không biết cảm giác tay có tốt không? Chắn trước mặt tôi làm gì, tránh ra, đứng sau lưng
tÕi.
Phong Cẩm: “…” Hắn cầm nhầm kịch bản rồi Sao?
Lời thoại này dù thế nào cũng nên đểhắn nói mới đúng.
“Rầm!” “Loảng xoảng!”
Cửa phòng bị xô đổ, toàn thân lão giúp việc bên ngoài toàn thân đều bị một luồng sương mù màu đen vây lấy, sắc mặt trắng bệch, mắt như mắt cá chết nhìn trừng trừng về bên này, tứ chi cương cứng, rõ ràng đã chết rồi.
Thời Sênh xách thiết kiếm bay ra, giơ tay chém về phía lão giúp việc.
Tứ chi lão giúp việc cứng ngắc, tốc độ lại không hề chậm, nhẹ nhàng tránh được thiết kiếm.
“Cút!” Lão giúp việc mở miệng nhả ra một chữ, âm thanh đó giông như tiêng kim loại cào trên đồ gốm, sắc nhọn chói tai.
Ánh mắt Thời Sênh lóe lên, mỉa mai cong khóe môi, “Tôi chưa học được cách lăn, ông lăn một cái cho tôi xem xem, lăn xong rồi