“Xong đời rồi!” Kim pháp sư ôm đầu với vẻ sống không còn gì luyến tiếc, “Hồn thì phải tiêu diệt bằng Diệt Linh chú, hồn mà không diệt thì kiểu gì thú vong linh cũng sẽ sớm tìm tới, dù sao cũng sẽ chết cả! Không ngờ ta lại chết ở nơi thế này, ôi một đời thanh danh của ta!”
“Cách lối ra còn xa không?” Thời Sênh không thèm để ý tới tiếng rêи ɾỉ của Kim pháp sư mà quay đầu hỏi Đông Ngự.
“Ở ngay đằng trước.”
Thời Sênh gật đầu: “Đi!”
Kim pháp sư ngừng rêи ɾỉ, ảnh mắt hơi đảo, sau đó như hiểu ra câu nói kia của Thời Sênh nên lập tức chạy tới, “Vĩ Huyền các hạ, cô biết cách ra ngoài ư? Không phải nói rằng địa cung di động không thể ra ngoài sao?”
Thời Sênh để con rối vong linh ôm Sở Uẩn Linh, sau đó nhanh chóng đi về phía mà Đông Ngự chỉ.
Kim pháp sư không ngừng kêu gào ở phía sau, bước chân bám sát Thời Sênh không rời.
Dù có lối ra hay không thì một đám người đi cùng nhau sẽ tốt hơn một người rồi.
Bởi vì tốc độ của Thời Sênh nhanh hơn nên mau chóng tới được nơi mà Đông Ngự nói.
Nơi này rất trống trải, giống hệt chỗ mà bọn họ rơi xuống lúc đầu, chỉ là trên vách tường có một cánh cửa bằng đá.
Đông Ngự giơ dạ minh châu lên và nhìn về một phía: “Quái lạ… Cánh cửa này khác lúc trước.”
“Lối ra ở sau cánh cửa ư?” Thời Sênh hỏi.
Đông Ngự gật đầu, lúc trước hắn rời khỏi từ đây, nhưng đồ án trên cánh cửa không giống như bây giờ.
Thời Sênh lập tức móc kiếm ra, không nói hai lời liền bổ lên cánh cửa.
“Rầm!”
Cửa đá bị đánh vỡ tan, ánh sáng mãnh liệt từ bên ngoài tràn vào.
Thời Sênh ôm Đông Ngự tránh khỏi những ánh sáng đó, né vào trong bóng tối.
Ánh sáng rất mạnh nhưng không có gì nguy hại cả.
“Không đúng.” Đông Ngự kéo tay Thời Sênh, “Đây không phải đường ra ngoài.”
Thời Sênh nhìn đám dây leo màu xanh bên kia vùng ánh sáng thì cũng biết rồi.
Dây leo xanh biếc như nước đê vỡ lập tức tràn vào từ vùng ánh sáng, bò khắp vách tường, trong giây lát đã bao phủ toàn không gian, trên mỗi cuống lá đều có một đóa hoa nhỏ nở rộ.
Dây leo cũng không tấn công bọn họ mà vòng qua, kéo dài ra bên ngoài thông đạo, theo sự kéo dài của dây đằng, ánh sáng cũng càng lúc càng trải rộng hơn.
Không gian vốn dĩ tràn ngập bóng tối giờ lại ngập tràn sức sống.
Nhưng tình huống này hoàn toàn không làm người ta cảm thấy nhẹ nhàng mà còn có cảm giác quỷ dị không nói nên lời.
“Vào đi.” Bên trong cánh cửa vang lên một giọng nói.
Thời Sênh híp mắt, đầu tiên là thi triển phòng hộ cho Sở Uẩn Linh và Đông Ngự rồi mới dẫn người bước qua cánh cửa đá.
Kim pháp sư hơi chần chừ rồi cũng theo vào.
Thế giới bên trong cánh cửa làm mọi người vô cùng kinh hãi.
Vô biên vô tận là màu xanh, nơi xa còn có suối chảy, núi cao, hoa thơm chim hót, không khác gì thế ngoại đào nguyên.
Âm thanh kia lại vang lên: “Ta cũng không ngờ lại có thể sớm gặp mặt các ngươi như thế, rốt cuộc hơi nằm ngoài dự kiến của ta.”
“Giả thần giả quỷ, có bản lĩnh thì ra đây nói chuyện.”
Âm thanh kia dường như khẽ cười: “Cô gái nhỏ, ta ở ngay bên cạnh ngươi, thế giới này chính là ta.”
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh đã từng trải nhiều nên khá trấn định, nhưng những người đằng sau lại không thể bình tĩnh như thế được.
Một thế giới mà lại có ý thức?
Một cây đại thụ ở phía xa đột nhiên di chuyển về bên này, nó vươn cành cây ra, “Ta chính là thế giới này, một nhành hoa, một chiếc lá mà các ngươi nhìn thấy đều là ta.”
“Mục đích?” Thời Sênh đi thẳng vào vấn đề.
Cô lười nói những chuyện loanh quanh, lòng vòng.
“Ngươi không hỏi cái gì khác nữa sao?” Ngữ khí của cái cây có vẻ kỳ quái.
“Không muốn biết.” Thời Sênh lạnh mặt, cô không muốn mở phó bản trong cốt truyện, từ chối muốn biết.
“Ngươi thật thú vị.” Đại thụ khẽ cười sau đó lại kể một câu chuyện xưa, “Rất nhiều năm trước, Vong linh giới có bộ dạng như thế này, màu xanh tràn ngập, hoa thơm, chim hót…”
Thời Sênh: “…” Con mẹ nó! Đã bảo ông không muốn nghe, ngươi mau nói ra mục đích của mình có được không hả?
Lắm lời như thế là có ý gì?
Vai ác luôn chết vì nói nhiều đấy có biết không hả?
“Ta là vong linh thuộc đời đầu tiên, rất vinh hạnh.
Lúc đó ta cũng trở thành vong linh Vương.
Dưới sự thống trị của ta, Vong linh giới vui vẻ,