Thành Vạn Cốt cũng không thoát khỏi trận chiến này, bị vong linh chiếm giữ.
Kim pháp sư chạy nhanh nên mới không trở thành đồ nhắm của vong linh.
Các pháp sư tụ tập bên ngoài thành Vạn Cốt nhìn về phía xa.
Hiện giờ đang là thời điểm mấu chốt, vong linh và pháp sư khai chiến trên mọi mặt trận nên cũng không rảnh lo phân chia pháp sư quang minh hay pháp sư hắc ám gì, tất cả mọi người đều đứng chung hết trên một chiến tuyến.
“Vĩ Huyền pháp sư, khi nào chúng ta công thành?”
Mấy ngày nay bọn họ cứ luôn bám theo sau Thời Sênh, nếu để bọn họ tự mình công thành thì bọn họ không nắm chắc được.
Trên tường thành là vô số bộ xương khô vong linh, nhìn vô cùng dọa người.
Thời Sênh chống cằm, giọng thản nhiên, “Các ngươi công thành thì liên quan gì tới ta chứ?”
Pháp sư: “…”
Theo cô thời gian dài như vậy nên đương nhiên bọn họ cũng biết cô gϊếŧ vong linh vì hồn hỏa, còn nam nhân đi bên cạnh cô chưa từng lộ mặt một lần nào chính là người kết thúc số phận của đám hồn hỏa đó.
Trước giờ chưa từng thấy pháp sư nào có thể hấp thu hồn hỏa kiểu đó.
“Vĩ Huyền pháp sư.” Kim pháp sư từ trong đám người lách ra, vẻ mặt vui mừng, “Lại gặp rồi.”
“Ô, ngươi vẫn chưa chết cơ à?”
Kim pháp sư: “…” Hắn sống sót dễ dàng lắm chắc? Sao lại cứ ngóng trông hắn chết đi vậy?
Kim pháp sư hoàn toàn không muốn thảo luận với Thời Sênh về vấn đề có chết hay không.
Hắn mau chóng nhìn về phía Đông Ngự, nửa đùa nửa thật hỏi: “Vĩ Huyền pháp sư, hiện tại thế cục loạn như thế mà cô còn dẫn hắn tới đây à?”
Nếu vào thời điểm mấu chốt này mà Lưu Ly Sát xảy ra vấn đề mới là muốn mạng người ta đó.
“Liên quan gì tới ngươi?” Vẻ mặt Thời Sênh cực kỳ bình tĩnh, “Còn không thèm nghĩ xem phải làm thế nào để giữ mạng sống à?”
Kim pháp sư nghẹn lời, sau một lúc mới lại hỏi thử: “Vĩ Huyền pháp sư, cô không giúp sao?”
“Ta có bị điên đâu?”
Nếu không phải vong linh ở đây rất nhiều thì cô cũng chẳng tới đây.
Kim pháp sư nói mấy câu liền câm nín luôn, có ảo giác cả đời này cũng không muốn nói chuyện với cô nữa, rõ ràng có thể nói chuyện với nhau tử tế mà sao cô cứ phải bắt bẻ, chọc người ta tức chết mới được chứ?
“Vĩ Huyền pháp sư, cô nên cẩn thận một chút thì hơn.” Kim pháp sư nói một câu rồi bỏ đi dưới cái nhìn chăm chú của người khác.
Còn không đi chắc hắn sẽ tức chết mất.
Hắn vừa đi ra liền có vô số người vây lại hỏi han hắn với Thời Sênh có quan hệ gì?
Quan hệ gì á?
Quan hệ cái rắm ấy!
Không! Có! Quan! Hệ!
Không!!! Có!!!
…
Chiến tranh giữa vong linh và pháp sư càng ngày càng nghiêm trọng, về sau, vong linh và pháp sư mỗi bên chiếm một nửa Vong linh giới, nhưng tính ra thì vong linh vẫn chiếm được nhiều hơn.
Mà Kim pháp sư dù gì cũng là pháp sư áo tím nên cũng coi là nhân vật trung tâm của đội ngũ bên này.
Đôi khi các pháp sư cũng có ý kiến không hợp nhau, loại không hợp này chủ yếu xảy ra giữa pháp sư hắc ám và pháp sư quang minh, hai bên thường có cách làm và cái nhìn không đồng nhất.
Thủ đoạn của pháp sư hắc ám thì rất thô lỗ và tàn nhẫn, pháp sư quang minh thì có quá nhiều nỗi bận tâm.
Ví dụ như lần này, pháp sư hắc ám định dùng biện pháp nham hiểm để thiết kế, dụ dỗ mấy vong linh chỉ huy cấp cao, nhưng bên phía pháp sư quang minh lại tỏ ra không đồng tình.
“Vậy các ngươi nói xem, các ngươi có cách gì nào? Mấy vong linh cao cấp kia mà không gϊếŧ đi thì chúng ta thua chắc trận này.” Đoàn pháp sư hắc ám vô cùng tức giận.
“Dù dùng biện pháp gì cũng không thể làm như các ngươi nói được, không màng tới sinh mạng của pháp sư để dụ dỗ vong linh cấp cao.” Pháp sư quang minh quyết giữ ý mình.
“Đây là hy sinh tất yếu, bọn họ chết cũng là chết có ý nghĩa! Giờ mà các ngươi còn ngoan cố như thế thì sớm muộn gì vong linh cũng sẽ chiếm lĩnh toàn bộ Vong linh giới.
Đến lúc đó các ngươi cứ ngồi mà chờ xem, chúng nó sẽ cho các ngươi cơ hội nói tới nhân tính gì đó chắc?” Đám pháp sư hắc ám tiếp tục rống giận.
“Nhất định là sẽ có biện pháp khác, chúng ta không thể lấy tính mạng của đồng bào ra để mưu cầu lợi ích được, cái này thì có khác gì đám vong linh đâu chứ?”
“Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa!” Kim pháp sư đứng ở chỗ cao vung tay lên, “Giờ cãi tới cãi lui thì có lợi ích gì đâu chứ.”
“Đám người này lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo nhưng mà tính ra thì có chỗ nào tốt hơn bọn ta đâu, chẳng phải là đều