Xe của Phong Cẩm còn chưa vào tiểu khu, sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, nhiệt độ xung quanh liên tục giảm thấp, giống như mưa bão sắp tới.
Trở về khu chung cư của Phong Cẩm,
Thời Sênh không biết ra làm sao nhìn hắn, đang yên đang lành sao nói biến sắc là biến sắc thế?
Lên đến trên nhà, Thời Sênh mới biết vì sao bộ dạng của hắn lại như muốn gϊếŧ người như thế.
Cửa nhà Phong Cẩm mở rộng, bên trong bị lật tung lộn xộn, rõ ràng bị trộm rồi.
Phong Cẩm không nhìn những thứ đó, đi thẳng về căn phòng bên cạnh phòng sách.
Cửa phòng của căn phòng đó cũng mở tung, Phong Cẩm không ngăn cản cô vào, nhưng Thời Sênh vừa vào trong đã cảm thấy có một luồng sức mạnh rất khó chịu, cô tự động lùi ra cửa, ngó đầu nhìn vào bên trong.
Căn phòng rất đủ sáng, bốn bức tường đều đặt giá treo, bên trên bày rất nhiều món đồ kỳ quái.
Gì mà kiếm gỗ đào, tiền đồng… Ở chính giữa còn đặt một chiếc đỉnh.
Phong Cẩm mở một ô tủ bí mật trên tường ra, bên trong là một cái két, hắn mở tủ mật mã nhìn một cái, Thời Sênh còn chưa nhìn rõ bên trong có gì, hắn đã đặt chiếc hộp vừa rồi vào, sau đó đóng tủ, khôi phục lại diện mạo ban đầu.
Thời Sênh đẩy đẩy khung cửa, “Kẻ đột nhập muôn tìm cái gì?”
Phong Cẩm ngước mắt lạnh lùng nhìn cô, “Đi thu dọn sạch sẽ bên ngoài đi.”
“Tôi có phải ô sin củaanhđâu…” Thời Sênh tiếp tục đẩy đẩy khung cửa, “Tôi không đi, sao tôi có thể làm loại công việc này được Chứ?”
“Không muốn quần áo?”
“Đã nói là về sẽ cho tôi quần áo”Thời Sênh giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
Phong Cẩm không đểý tới cô ấy, tự mình dọn dẹp phòng.
Thời Sênh đứng một lát, gãi gãi đầu, sau đó quay người đi về hướng phòng khách.
Quần áo ma mặc đều là dùng giấy đặc biệt để làm, Phong Cấm tự mình làm hai bộ, đợi hắn ta lây quần áo ra.
Nhìn phòng khách trống không, có cảm giác đi nhầm chỗ.
Đồ đạc nhà hắn đâu?
Vừa nãy dù hơi loạn một chút, nhưng vẫn không phải như bây giờ… nhà chỉ có 4 bức tường?
Thời Sênh bay từ ngoài cửa vào, nhìn hơi không vui.
“Cô đem đồ đạc trong phòng đi đâu rồi?” Phong Cầm nén cơn giận.
“Vứt đi rồi.” Thời Sênh trả lời một cách đương nhiên.
Vứt… vứt rồi?
Phong Cẩm hít thở sâu, “Tôi bảo cô thu dọn sạch sẽ, không bảo cô vứt sạch sẽ.”
“Giờ không đủ sạch sao?” Mặt Thời Sênh đầy vẻ chán ghét “sao mà hắn khó chiều thế, sao hắn không lên trời luôn đi”.
Phong Cẩm: “…” Đủ sạch, sạch tới mức giống như hắn vừa dọn tới nhà mới vậy.
May mà hắn chỉ là bảo cô dọn dẹp phòng khách, không thì chỗ hắn cũng không ở được nữa.
Đốt quần áo cho cô ấy xong, Phong Cẩm chỉ có thể tự mình đi dọn dẹp phòng sách và phòng ngủ.
Cho nên rốt cuộc hẳn nuôi một con ma để làm gì?
Tự làm mình thêm ấm ức à?
Thời Sênh hơi bất mãn với quần áo mới, màu sắc rất đẹp, nhưng kiêu cách rât khó coi, không đẹp chút nào.
Kháng án mấy lần cũng bị bác bỏ.
Thời Sênh tức giận bỏ nhà ra đi.
Nhà của An Tố.
Trên giường phát ra tiếng cót ca cót két, tiếng kêu cứu và tiếng rêи ɾỉ của con gái xen lân vào nhau.
An Tốbị Nạp Lan.
Ảnh giam cầm trên giường, ra sức vận động trên người cô ấy.
“Nạp Lan Ảnh… đừng mà, thảtôira… thảtôi ra… a… đừng, thả ra…” Mắt An Tố đỏ rực, gương mặt nhỏ đỏ ửng lên vì du͙ƈ vọиɠ xen lẫn sự phẫn nộ.
Từ lần đầu tiên hắn ta cưỡиɠ ɦϊếp mình, cuộc sống của cô liền thay đổi đến chóng mặt.
Cô không hiểu vì sao mình lại đen đủi như vậy, lại gặp phải con ma Nạp Lan.
Ảnh này, trên thế giới có nhiều phụ nữ như thế, vì sao hắn ta cứ nhất định muốn mình?
Hiện giờ, An Tổ còn chưa cùng Nạp Lan.
Ảnh trải qua sóng to gió lớn gì nên đối với Nạp Lan Anh ngoài sợ hãi ra, trong đáy lòng cô còn cảm thấy mâu thuẫn nhiều hơn.
Lần này, An Tố và Nạp Lan Ảnh tách ra lâu như vậy, kết quả vừa gặp lại, hắn ta liền bất chấp ý nguyện của cô, đè mình xuống pằng păng.
An Tố thực sự không chấp nhận nổi.
“Đừng…” An Tổ khóc đến khàn cả giọng.
Nạp Lan.
Ảnh nắm lấy cằm An Tố, bá đạo nói, “Cô gái, em sống là người của tôi, chết là ma của tôi, cả đời này đều đừng hòng thoát khỏi
A)
tol.
“Đừng…”An Tổ buộc phải chịu đựng, âm khí trong cơ thể hắn ta không ngừng len lỏi