Ô Vân được Lôi Đình dẫn đi, đám phụ nữ phía sau giận đến ngứa răng, đứng một chỗ thảo luận một hồi, không biết ai nhìn thấy đám Thời Sênh bọn họ bên này trước, một đám phụ nữ kết bè kết đội đi qua đây.
Thời Sênh kinh hãi trợn mắt, qua đây làm gì hả!!!
Hoa khôi khoa này trước đây không ưa nguyên chủ nhất, đây không phải là đến gây sự với ông đây sao, Nhị Cẩu Tử!
[….] Tôi vô tội, tha cho Hệ thống bình hoa tôi được không?
Nguyên nhân bất hòa của hoa khôi khoa và nguyên chủ rất đơn giản, lam nhan hoạ thuỷ*.
*Lam nhan hoạ thuỷ: nghĩa gần như hồng nhan hoạ thuỷ.
Nhung lam nhan hoạ thuỷ là chỉ đàn ông, lam nhan chỉ đàn ông tri kỷ có quan hệ rất tốt, nhưng rất dễ không cẩn thận mà biến thành người yêu.
Tất cả đều là lỗi của Hách Bảo Bối.
“Tô Tín a, cậu cũng đến rồi.” Hoa khôi khoa đi đến trước mặt Thời Sênh, ánh mắt mặc dù nhìn cô, nhưng dư quang lại rơi lên người Hách Bảo Bối sau lưng Thời Sênh.
Có người đàn ông chọc Hách Bảo Bối, chuyện hoa khôi khoa này thích Hách Bảo Bối, không có gì là bí mật cả.
Hoa khôi khoa rất nhanh thu lại dư quang, cười híp mắt quan sát Tô Tín, gần như đang phán đoán quần áo trang sức trên người cô đáng giá bao nhiêu tiền.
Khả năng là ước tính ra giá trị trên người cô, hoa khôi khoa cười càng thêm đẹp, “Nhiều năm không gặp như vậy, Tô Tín vẫn xinh đẹp như thế, các cậu nói có phải không?”
“Đúng thế đúng thế, chẳng những xinh đẹp lại còn tài hoa, còn chưa tốt nghiệp đã là họa sĩ vẽ truyện tranh nổi tiếng, mấy năm gần đây cũng cho ra không ít tác phẩm nhỉ?”
“Có điều tớ nghe nói khoảng thời gian này hình như rơi vào nghề đạo văn gì đó…” Nữ sinh kia cơ hồ cảm thấy mình nói sai, lập tức dừng câu chuyện lại giải thích, “Tô Tín tài hoa như vậy, làm sao có thể làm ra loại chuyện đó, chắc chắn là người trên mạng nói mò, có phải không Tô Tín?”
Đây nào có phải là tìm cô nói chuyện chứ?
Đây chính là bị Ô Vân chọc tức, nên định tìm một người để phát tiết đây mà.
Phụ nữ muốn làm khó phụ nữ, không có nguyên nhân, tùy hứng.
Thời Sênh mặt không đổi sắc phun ra ba chữ, “Bệnh thần kinh.”
Đám phụ nữ trước mặt: “…”
“Phụt…”
“Ha ha ha ha!”
Không biết là ai bắt đầu trước, tóm lại đám con trai đằng sau cười đến nghiêng ngả.
Bọn họ đã không phải là đám nhóc năm đó ở vườn trường, bị con gái trêu vòng vòng nữa rồi, lăn lộn ngoài xã hội lâu như vậy, đối với chiêu trò của những người phụ nữ này đã sớm rõ.
Sắc mặt hoa khôi khoa có chút khó coi, “Tô Tín sao cậu lại mắng người hả?”
Thời Sênh bình tĩnh quét mắt qua, “Ai bảo cậu đến gợi đòn?”
“Chúng tớ chỉ là chào hỏi cậu chút, cậu lại mắng người, có chút gia giáo nào không hả, còn thư hương môn đệ cái gì, đây là người đến từ thư hương môn đệ à?” Người phụ nữ váy đỏ bên cạnh hoa khôi khoa khinh thường.
Thời Sênh vẫn lạnh nhạt như cũ, “Cách chào hỏi như của mấy người, tôi không dám nhận, đi chào hỏi người khác đi ha, tạm biệt không tiễn.”
“Tô Tín cậu có phải thật sự đạo văn không, nếu không sao lại không dám nói chuyện với bọn tớ như thế?” Người phụ nữ váy đỏ giống như bắt lấy trọng điểm, lập tức khiêu khích nhìn Thời Sênh.
“Cậu là biên tập viên của tôi hay là độc giả của tôi mà tôi phải nói với cậu? Nói chuyện với tôi phí rất đắt, cậu trả nổi không? Ồ, nếu như trả được xin hẹn trước.”
“Phụt…”
Đám đàn ông sau lưng vội xua tay, “Xin lỗi, thực sự là không nhịn được, trước đây sao lại không phát hiện nữ thần Tô Tín biết công kích người như thế chứ? Ha ha ha…”
“Đám con gái mấy người ăn no rảnh việc à?” Ngữ khí của Hách Bảo Bối bất thiện, “Cút!”
Sắc mặt hoa khôi khoa còn khó coi hơn cả ban nãy.
Cô ta nhìn Hách Bảo Bối, trên mặt đột nhiên hiện ra mấy phần yếu đuối và tình ý, “Hách Thịnh…”
Mọi người lập tức im lặng, ánh mắt di chuyển qua lại giữa Hách Bảo Bối và hoa khôi khoa.
Hoa khôi khoa dưới sự mong đợi của mọi người cũng mở miệng dịu dàng, “Hách Thịnh, từ đại học đến giờ, em đợi anh nhiều năm như vậy, anh không nỡ nhìn em thêm một cái sao?”
Hách Bảo Bối cau mày, “Tôi đã từ chối cậu từ rất lâu về trước rồi, và rõ ràng nói với cậu tôi không thích cậu, vĩnh viễn cũng không thích