Chú Vinh trở về thấy thiếu gia nhà mình ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, mắt mặc dù nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhưng đáy mắt lại không phản chiếu bất kỳ thứ gì.
Giọng hắn yếu ớt vang lên, “Chú Vinh, chuyển nhà đi.”
“Thiếu gia, cậu nghiêm túc sao?”
“Tôi…” Ôn Cố nhìn chìa khóa bên cạnh, một lát sau mơ hồ thở dài, “Không sao, chuẩn bị bữa tối đi.”
“Vâng.”
Chú Vinh vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Tít tít…
Ôn Cố cúi đầu nhìn màn hình.
Avatar hoạt hình của Tô Tín đang nhấp nháy, ảnh kia giống như trong “Ngai vàng Vinh dự”, đó là tác phẩm nổi tiếng của cô.
[Tô Tín: Đại thần, cầu cơm chùa.]
[Trường Hạ: Không có nhiều.]
[Tô Tín: Không sao, nhìn anh là có thể no rồi.]
[Trường Hạ:…] Hắn đâu thể biến thành cơm cho cô ăn,
Ôn Cố khép máy tính lại, đứng dậy đi về phòng, đi một nửa lại vòng trở lại cầm chìa khóa cầm lên, lúc đi ngang qua phòng bếp dặn dò một tiếng, “Chú Vinh, chú làm thêm một phần, lát nữa đưa cho cô ấy.”
“Vâng, thưa thiếu gia.”
[Tô Tín: Đại thần, cảm ơn nhé! Hay tôi trả anh tiền cơm nhé? Tôi không biết nấu cơm, đồ bên ngoài lại không ngon.]
Ôn Cố đi tắm ra thì nhìn thấy một câu như vậy.
Hắn quấn khăn tắm, thò một tay ra trả lời.
[Trường Hạ: Là chú Vinh đưa cho cô, không liên quan đến tôi.]
[Tô Tín: Chú Vinh thật tốt, đương nhiên trong lòng tôi anh là tốt nhất.]
Ôn Cố luôn cảm thấy cách cô nói chuyện khắp nơi đều mang mùi vị chọc người, ngón tay hắn cọ cọ hai cái, đẩy máy tính ra tìm quần áo mặc.
Mặc xong quần áo định sáng tác, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại mở khung đối thoại của cô ra, phía sau cô còn gửi thêm mấy câu.
[Tô Tín: Đại thần, tiểu khu này của các anh sao lại cách âm kém như vậy? Người bên dưới điên rồi sao, mở nhạc lớn như vậy.]
[Tô Tín: Phát điên.jpg]
[Tô Tín: Tôi không chịu nổi.]
Tin này là gửi đến một phút trước.
Phòng của Ôn Cố là thiết kế đặc biệt, hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng đến phòng khách là có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc phía dưới.
Ôn Cố mới vừa đi tới phòng khách, âm thanh kia liền dừng lại.
“Thiếu gia sao thế?” Chú Vinh thấy Ôn Cố đứng ở cửa, mặt đầy kỳ quái.
Ôn Cố lắc đầu, tự đi rót một cốc nước, lại đổ sạch, lặp đi lặp lại năm cốc, lúc này mới uống một ngụm.
…
Thời Sênh đi từ dưới lầu lên, nhìn thấy cửa nhà Ôn Cố chậm chạp đóng lại.
Cô như một làn khói chạy tới, thò tay vào kẽ hở còn chưa khép hẳn.
“A…”
Người bên trong cửa hiển nhiên không ngờ Thời Sênh sẽ làm như vậy, thành công kẹp cổ tay cô.
“Tô tiểu thư, thiếu gia!” Tiếng kinh hô của chú Vinh vang lên từ phía sau, sau đó cửa bị kéo ra, “Tô tiểu thư, cô không sao chứ?”
Thời Sênh nhìn người đứng sau chú Vinh, nhịn đau lắc đầu, “Không sao.”
“Tay đã đỏ hết lên rồi, thiếu gia có thể để Tô tiểu thư vào không? Để tôi bôi thuốc cho cô ấy.” Chú Vinh hỏi ý “hung thủ” Ôn Cố.
“Hung thủ” Ôn Cố xoay người rời đi.
Chú Vinh vội vàng kêu cô đi vào, bảo cô ngồi lên sofa, sau đó đi lấy hòm thuốc.
Nhưng nhìn thấy thiếu gia nhà mình đích thân cầm hòm thuốc ra, ông ta ngẩn ra, thức thời nói: “Tôi đi chuẩn bị điểm tâm cho hai người.”
Cổ tay Thời Sênh đã sưng lên.
Ôn Cố đặt hòm thuốc xuống, “Tại sao lại dùng tay để chặn, tôi mà mạnh tay hơn chút nữa là tay cô đã gãy rồi.”
“Tôi nào biết anh mạnh như vậy.” Thời Sênh không nói nổi, vừa rồi tốc độ cửa rõ ràng rất chậm, ai biết lực sẽ lớn như vậy.
“Cửa đó là chất đặc biệt.” Ôn Cố nắm tay cô nhìn nhìn, “Đau không?”
“Vẫn ổn.” Bây giờ cô không dám giở trò gì, ngộ nhỡ chọc cho tâm tình của hắn lên xuống quá lớn thì sẽ nguy, “Không đau lắm, vừa rồi là tự tôi đưa tay vào chặn lại, không liên quan đến anh.”
Ôn Cố nghe được sự dè dặt trong giọng nói của cô.
Hắn nhấp môi, lấy cồn ra khử trùng, sau đó bôi thuốc chống sưng lên.
Bôi thuốc xong, Ôn Cố vừa thu dọn đồ đạc vừa đứng dậy, “Cô Tô, cô vĩnh viễn không lĩnh hội được thứ cô muốn từ trên người tôi đâu.
Cho nên, đừng lãng phí thời gian với tôi.”
Hắn ngay cả cho cô một nụ cười cũng khó, ở cạnh một người như hắn thì có ý nghĩa gì?
“Ôn Cố.” Thời Sênh kéo vạt áo hắn, “Đừng dùng lý do vì tốt cho tôi.
Bất kể anh có vấn đề gì, tôi đều không để ý.
Tôi có thể phối hợp với anh.”
“Tôi không cho cô