Đây không phải là lần đầu tiên Sênh làm màu thất bại, cho nên cô không hề để tâm chút nào, trấn tĩnh đi từ bậc thềm xuống.
Long bào lướt qua mặt đất được lát đá cẩm thạch, thành hình một cánh quạt.
Giữa sườn núi gió nhẹ khẽ thổi lên vạt áo mọi người.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người dường như đều bị đơ ra.
Ngơ ngác đứng nhìn Nữ hoàng Bệ hạ ở trước mặt.
Có khϊếp sợ, có khó tin, có sợ hãi, có kinh hoàng… cũng có vui mừng.
Các loại tâm trạng biến đổi qua lại trên mặt những con người này, nhưng không một ai lên tiếng, chỉ có tiếng gió khe khẽ thổi bay vạt áo dài, toàn bộ mặt đất u tĩnh không một tiếng động.
Thời Sênh đứng ở một nơi cao hơn chút, liếc nhìn những người ở phía dưới, “Sao nào, nhìn thấy trẫm không vui sao?”
Phượng Loan Quốc là nước nữ tôn, cho nên lúc này Thời Sênh đang nhìn thấy một đám nữ quan ngũ đại tam thô*.
Trong suy nghĩ của Thời Sênh, phụ nữ đều là loại nhỏ nhắn đáng yêu.
Giờ đột nhiên nhìn thấy nhiều nữ quan hình thể to lớn như vậy, Thời Sênh thấy có chút không thích ứng cho lắm, ánh mắt không ngừng di chuyển qua lại trên người họ.
*Ngũ đại tam thô: chỉ những người vóc dáng tráng kiện cao to.
Ngũ đại: hai bàn tay lớn, hai bàn chân lớn, đầu lớn.
Tam thô: bắp chân thô, eo thô, cổ thô.
Đám đại thần phía dưới tâm tình phức tạp.
Vui ư?
Vui cái gì chứ?
“Bệ hạ, người… người không sao ạ?” Một nữ quan khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng đầu hàng run rẩy hỏi.
Khóe miệng Thời Sênh hơi nhếch lên, “Khiến các ngươi thất vọng rồi, ta còn chưa chết, có phải bất ngờ lắm không? Ta cũng rất bất ngờ.
Chứng tỏ là đây là ý trời, ông trời không muốn ta chết đi dễ dàng như vậy.”
Chúng đại thần: “…”
Trên mặt cô rõ ràng là có ý cười, nhưng ý cười đó lại không thể nhìn ra được nửa phần rung động trong đôi con ngươi đen kịt đó.
Họ chỉ nhìn thấy từng đợt hàn ý và sự tà ác hắc ám đan xen.
Cô là người phục thù trèo từ trong lăng mộ ra.
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Đám đại thần vẻ mặt ngạc nhiên nhưng vẫn dẫn đầu quỳ xuống hành lễ.
Cho dù vì lý do gì mà Bệ hạ chưa chết, chỉ cần chưa chết là được, “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Có một người quỳ, đương nhiên sẽ có đến người thứ hai.
Có một số người tuy vẫn còn nghi hoặc và khϊếp sợ, nhưng lúc này trong hoàn cảnh này cũng không được phép nói gì, chỉ có thể theo những người khác quỳ xuống hô to “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế“.
Âm thanh truyền khắp toàn bộ Hoàng lăng.
…
Nguyên chủ chết quá bất ngờ, lại không có con cháu, hoàng vị đương nhiên vẫn để trống.
Nữ hoàng đột nhiên đội mồ sống dậy, người trong cung đều bị dọa cho giật mình kinh hãi.
Sau khi đã chắc chắn nữ hoàng thực sự không chết, hậu cung huyên náo mới yên tĩnh trở lại.
Thời Sênh ngồi trước một bàn sơn hào hải vị, cầm đũa ăn cơm, trước mặt có mấy đại thần đang đứng.
Đó đều là đại thần thuộc đảng bảo vệ Nữ hoàng ủng hộ nguyên chủ.
Tuy nhiên đám người này đều là quan văn, quyền lợi nhỏ đến đáng thương.
Nếu so sánh về binh quyền và đại quyền tài chính đám gian thần nắm trong tay thì họ hoàn toàn không có tác dụng gì.
Có một ê kíp hậu trường như vậy, nguyên chủ bị người ta hại chết cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
“Ta đã chết mấy ngày rồi?” Thời Sênh vừa ăn vừa hỏi.
Đám đại thần đứng đầu giật mình kinh hãi, tại sao lại hỏi câu hỏi thẳng thắn như vậy, họ nên trả lời thế nào đây?
Lời Bệ hạ có thể nói ra, nhưng họ thì không thể nói được.
Vào lúc mấy vị đại thần còn đang băn khoăn không biết nên trả lời thế nào, Thời Sênh đã mất kiên nhẫn gõ mấy cái lên bát, “Khó trả lời lắm sao? Các ngươi muốn nghĩ bao lâu? Đếm số thôi mà cũng không đếm được à?”
Đám đại thần nuốt nước bọt, cẩn thận trả lời, “Bẩm Bệ hạ, ba ngày.”
“Ba ngày?” Thời Sênh nhíu mày.
Tuy bối cảnh văn hóa của mỗi thế giới đều không giống nhau, nhưng cũng không thể nào ba ngày đã hạ táng phong lăng rồi chứ, “Mới có ba ngày các ngươi đã khiêng ta đi chôn rồi sao?”
Đám đại thần bị dọa đến run lẩy bẩy, lần lượt quỳ xuống đất, “Bệ hạ, đó đều là do quốc sư tính ra, nói là nội trong ba ngày nếu không phong lăng… sẽ… sẽ…”
“Sẽ làm sao? Nói mau!”
Đám đại thần run cầm cập, “Sẽ… sẽ… đất nước diệt vong.”
Nói xong mấy vị đại thần nhất loạt cúi đầu xuống, bộ dạng đó giống như thể chỉ muốn tìm một nơi để giấu cái đầu mình đi.
“Đất nước diệt vong?” Thời Sênh lặp lại bốn chữ đó.
Quốc sư của Phượng Loan Quốc là ai ta…
Hình như là không mấy tốt đẹp, bề ngoài tỏ vẻ cung kính, nhưng trên thực tế lại rất coi thường, đại khái là cảm thấy một nhân tài như hắn lại phải tự hạ thấp bản thân làm việc cho một nữ hoàng như nguyên chủ, trong lòng thấy rất không công bằng.
Quốc sư có thân