ở đây phần lớn đều không biết, cái từ Thầy Trừ Ma này, họ cũng chỉ từng thấy trong tiểu thuyết.
H iển nhiên người không biết không ít,
Thế giới hiện thực thật sự có Thầy Trừ Ma Sao?
Sao có thể?
Khuôn mặt Thời Sênh biểu cảm như quả nhiên là vậy bay tới bên cạnh An Tố, ánh mắt tuần tra một vòng quanh đám người.
Cuối cùng rơi tới trên người thiếu niên Tiểu Bạch mặt như búp bê đó.
Tiểu Bạch đang mở trừng trừng đôi con ngươi trắng đen rõ ràng, ngây ngô nhìn cô.
Đúng thế, là đang nhìn cô, không phải nhìn Aη Τό.
Cậu ta có thể nhìn thấy mình?
“Không ai biết Đại hội Trừ Ma tổ chức ở đâu sao?” An Tổ lại hỏi một lượt.
“Cô gái này không phải là ở trại tâm thần nào chạy trốn ra đấy chứ?”
“Tôi thấy giống… lại còn Đại hội Trừ Ma, xem nhiều tiểu thuyết quá đấy mà?”
Thời Sênh bay tới trướt mặt thiếu niên, Tiểu Bạch nấp về sau một chút, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, quả nhiên cậu ta nhìn thấy mình, hay là biết mình là ma.
Vừa nãy khi An Tố nói cuộc thi Thầy Trừ Ma, ro ràng sắc mặt cậu ta không đúng lắm.
“Cậu biết Đại hội Trừ Ma?”
Con ngươi đen trắng rõ ràng đó của Tiểu Bạch đột nhiên trào ra làn sương, không hề báo trước ôm lấy người bên cạnh khóc ầm lên.
“Có ma!”
Thời Sênh: “…” Mẹ kiếp, bộ dạng bình tĩnh vừa nãy củacậu đều là giả vờ sao?
Người bị Tiểu Bạch ôm lấy bên cạnh, mặt mày đau khổ kéo cậu ta xuống, “Tiểu Bạch lại phát bệnh, sư huynh không có ở đây, làm sao bây giờ?”
“Thật sự có ma.” Tiểu Bạch ôm lấy cánh tay người đàn ông, “Anh tin em đi.”
“Được được, anh tin em, anh tin em, sư thúc phái người bảo vệ ngươi có được không? Hai người các cậu mau đưa Tiêu Bạch đi.”
Thời Sênh không nói được lời nào.
Người duy nhất có thể nhìn thấy, lại vẫn là kẻ bệnh hoạn trong đám người này.
Rόt cộc núi Thiên Đô này lấy đâu ra danh tiêng lớn như vậy chứ?
Thời Sênh bảo An Tổ tìm cơ hội rút lui, cô đi theo thiếu niên lên núi.
Đi được một nửa, Thời Sênh liền cảm thấy bên trên không đúng lắm.
Không thể đi lên rồi.
Cô im lặng, từ trong không gian móc ra một viên đạn khói, vứt về phía hai người trước mặt.
Khói tan, gần như ngay trong giây phút tiếp xúc, 3 người phía trước liền ngã ra đất rồi.
“Hiệu quả này tốt như vậy, thời gian bảo hành rất dài nữa!”Thời Sênh thì thầm mấy câu, muốn trực tiếp nhập vào người Tiểu Bạch, không biết làm sao cô vừa lại gần cậu ta liền cảm giác được khí tức thuần khiết giống như trên núi.
Cô ấy chỉ có thể bỏ cách này, dùng thiết kiếm chở cậu ta xuống núi.
Ở chỗ chỉ định nhìn thấy An Tố, Thời Sênh còn hơi thấy kì lạ, trí thông minh của cô ấy đã tăng lên rồi sao, nhanh như vậy đã thoát thân rồi.
“Chị ma nữ… sao chị lại… trói cậu ta lại?” Đây là bắt cóc, phạm pháp đó!
“Không trói về thì hỏi kiểu gì?” Thời Sênh trợn mắt nhìn An Tố, “Đừng nói pháp luật gì Với tôi, tôi là ma, pháp luật không quản được
A yy
t61.
An Tố: “…” Được thôi, thật sự không có pháp luật nhắm vào ma.
Tiểu Bạch bị người ta vỗ cho tỉnh, người vỗlà cô gái cậu ta từng gặp trước đó, khi cậu nhìn nghiêng lên trên thì thấy có một bóng ma bay tới.
“Aa…
An Tố nhanh tay nhanh mắt chặn Tiểu Bạch lại, “Đừng kêu, đừng kêu, chúng tôi sẽ không làm cậu bị thương.”
Trước giờ An Tổ chưa từng nghĩ có một ngày bản thân sẽ làm được loại việc này, nói ra loại từ ngữ này, trong lòng Vân hơi căng thăng.
“Hu hu…” Tiểu Bạch dùng lực lắc đầu, nhân lúc An Tổ chặn anh ta, cắn lên tay cô ấy một miêng.
“Aa!” An Tổ bị đau, thả cậu ta ra.
“Cứu mạng… cứu mạng…” Tiểu Bạch lập tức kéo cổ họng gào lên.
Tên ngu này, giữngười cũng không giữnổi
Thời Sênh tối sầm mặt móc ra thiết kiếm, đẩy một cái về phía trước mặt Tiểu Bạch, hung thần ác sát uy hϊếp, “Còn kêu nữa ta gϊếŧ chết ngươi”
Tiểu Bạch nghẹn ngào một chút, có chút khó khăn thu lại tiếng.
“Cuộc thi Thầy Trừ Ma ở đâu?” Hai mắt Tiểu Bạchrưng rưng nhìn côây.
Nói thật, khi hắn không gào thét, hoàn toàn không nhìn ra hắn đang sợ hãi.
“Tôi… tôi không biết.”
Thời Sênh có cảm giác đang bắt nạt trẻ con, nhưng vì trò hại não đó của Phong Cấm, cô ấy chỉ có thể tiếp tục bắt nạt.
Thiết kiếm ép thẳng lên cổ Tiểu Bạch, “Hoặc là nói, hoặc là chết, sống hay chết, cậu tự