Thời Sênh cho người khiêng Đới Tự lên, nghênh ngang lắc lư đi qua phủ đám gian thần kia, muốn đám người đó nhìn cho rõ ràng, không dám nhìn thì dừng lại ngoài cổng, đợi họ nhìn rõ rồi mới đi.
Sau khi nhìn xong, Cấm vệ quân bắt đầu bắt người, có một số võ quan võ nghệ cũng khá, chuẩn bị đột phá vòng vây rời đi.
Nhưng không biết từ đâu có một nhóm sát thủ xông ra, vây chặt đám người đó lại.
Tất cả gian thần đều bị đánh gọn một mẻ nhốt vào đại lao.
Ai ngờ được rằng Nữ hoàng lại ra tay vào đúng dịp sinh thần kết hợp với lễ sắc phong Phượng quân, khi các sứ thần tề tựu, đánh cho họ trở tay không kịp.
#Ký chủ tạo phản không những có kỹ năng đặc biệt, mà ngay cả bình loạn cũng có kỹ năng đặc biệt#
Nhưng Ký chủ, cô cứ làm xằng bậy như vậy, sẽ xảy ra chuyện lớn đó biết không hả??!!
…
Khi Thời Sênh trở về tẩm cung trời đã gần sáng.
Cô vừa cởi bỏ bộ hỷ phục vừa đi về phía giường.
Trầm Bắc nghiêng người ngủ phía bên ngoài.
Thời Sênh nhích lên đẩy hắn vào bên trong.
Trầm Bắc giật mình tỉnh giấc, đối mặt với đôi mắt đen nhánh đó.
Trầm Bắc cảnh giác nhìn Thời Sênh.
Cô muốn làm gì chứ?
Thời Sênh cởi chỉ còn lớp quần áo bên trong, cô thu tay lại, “Dịch vào trong.”
Trầm Bắc nhíu mày, không cử động.
Tẩm cung yên tĩnh, ngoài tiếng hít thở một sâu một ngắn của hai người, không còn nghe thấy gì nữa, họ cứ nhìn nhau như vậy.
“Đây là giường của ta.” Thời Sênh đợi một lát, tức giận nói, “Dịch vào trong đi, ông đây muốn ngủ.”
Trên mặt Thời Sênh có chút mệt mỏi.
Nếu không phải cô âm thầm ngăn cản đám gian thần ghê gớm đó thì chỉ dựa vào mấy người kia sao ngăn nổi chúng.
Bây giờ cô mệt đến mức không muốn động đậy dù chỉ là một ngón tay.
Trầm Bắc một lát sau mới dịch vào bên trong.
Thời Sênh lên giường, nằm vào vị trí lúc nãy của hắn, ngáp một cái, rồi giơ tay kéo Trầm Bắc.
Cơ thể Trầm Bắc cứng đờ.
“Cho ta ôm nào, như vậy càng tiện để ngươi gϊếŧ ta.”
Không biết có phải là vì câu nói phía sau đã lay động Trầm Bắc hay không mà hắn lại để mặc cho Thời Sênh kéo vào trong lòng ôm lấy, kẽ hở giữa hai người rất ít, gần như có thể nghe được cả tiếng tim đập của đối phương.
Thịch.
Thịch thịch.
Thịch thịch thịch thịch…
“Ngủ đi.” Thời Sênh xoa lưng hắn, hai mắt nhắm lại, rồi cứ thế ngủ.
Trầm Bắc hơi há miệng ra hít thở, một giây sau đã ngậm chặt lại, cứng đờ người chờ thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Bên ngoài sắc trời dần sáng, có tiếng cung nhân đi lại.
Trầm Bắc xoay cái cổ có hơi tê cứng của mình, cẩn thận dịch sang bên cạnh, cánh tay cô đặt trên người hắn vốn dĩ không có mấy sức lực, nhưng hắn vừa cử động đã lập tức thu chặt, kéo hắn lại.
Trầm Bắc sợ đến mức không dám cử động, một lát sau mới thử thăm dò đẩy tay Thời Sênh.
Người phía sau không có phản ứng.
Trầm Bắc nuốt nước bọt, giơ tay ra sờ dưới gối, ngón tay tiếp xúc với vật lạnh, hắn co rúm lại, chỉ một giây sau đã nắm chặt lại, rút con dao sắc bén từ dưới gối ra.
Con dao găm tiến gần lồng ngực Thời Sênh.
Ngón tay Trầm Bắc run rẩy, muốn đâm xuống, nhưng cơ thể không nghe theo lời sai khiến, ngay cả sức lực để cầm cho chắc dao găm cũng sắp cạn kiệt.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của cô, không có chút phòng bị nào, giống như đã sớm dự liệu hắn sẽ không xuống tay được.
Tại sao chứ?
Trầm Bắc rủ mắt xuống, bàn tay cầm dao găm chầm chậm co lại.
Nhưng đúng lúc này, tay hắn bỗng nhiên bị người ta nắm lấy, ấn chặt xuống giường, cả người đổ nhào về phía sau, trên người có thêm trọng lượng đè lên.
“Mới sáng sớm đã muốn chơi thứ đồ nguy hiểm này rồi sao, hửm?” Người ở bên trên giọng hơi khàn, nhưng lại có cảm giác say lòng người không nói được thành lời.
Cô đè thấp thân người, bờ môi mềm mại chạm vào cằm hắn, chầm chậm hướng lên ngậm lấy bờ môi hắn.
Trầm Bắc vô thức giãy giụa, nhưng lại bị cô đè chặt lấy.
Cô cầm tay hắn, dẫn dắt hắn lấy dao găm ấn vào lồng ngực mình, đầu lưỡi phác lại hình bờ môi hắn rồi hơi chống người dậy, “Có dám đâm xuống không?”
Dao găm đã ấn vào vị trí trái tim cô, chỉ cần hơi dùng sức một chút thôi sẽ đâm vào lồng ngực cô, xuyên qua trái tim còn đang nhảy nhót đó.
Ánh sáng trong mắt Trầm Bắc đã mơ màng, cảnh tượng này…
Thời Sênh cảm thấy tay hắn còn đang run rẩy.
Cô liền di chuyển dao găm ra, ép chặt xuống giường, cúi người xuống tiến quân thần tốc, không cho hắn một chút cơ hội để phản ứng lại.
Cho đến khi Trầm Bắc hoàn hồn lại, cắn một cái vào đầu lưỡi cô, máu tươi bỗng chốc tràn đầu bờ môi hai người.
Trong khoang miệng toàn là máu tươi, mùi tanh tràn đầy, dạ dày còn chưa kịp có gì đã cuồn cuộn