Không có nguyên nhân gì quan trọng?
Chỉ bởi vì thấy Thục Quốc ngứa mắt thôi sao?
Người một lời không hợp liền soát nhà tịch thu tài sản, bây giờ vừa thấy ngứa mắt liền diệt quốc sao?!
Bệ hạ, người định lên trời luôn à?!
Bởi vì câu đó của Thời Sênh, đám người phía dưới lại bắt đầu tranh cãi, dường như chỉ muốn lôi Thời Sênh ra ngoài chém đầu.
Nhưng đương nhiên họ không dám.
Thế là màn đối thoại sau đó đại khái là thế này…
Đại thần: “Bệ hạ dù sao người cũng phải tìm ra cách chứ, không thể để Khai Dương Quốc bao vây bọn ta được.”
Thời Sênh: “Đây là chuyện tướng quân dẫn binh phải suy nghĩ, có liên quan gì đến trẫm chứ?”
Lật bàn, người không phải là Nữ hoàng của Phượng Loan Quốc sao!!
Đại thần, “Bệ hạ, thần đề nghị cho người theo sát Khai Dương Quốc, chuẩn bị sẵn sàng.”
Thời Sênh: “Thì các ngươi tự đi chuẩn bị đi, trẫm thì có liên quan gì?”
Lật bàn, người nắm binh quyền trong tay, bảo họ sắp xếp thế nào được.
Dù sao thì cho dù họ có nói gì, cô cũng chỉ có một câu ‘liên quan gì đến trẫm’ để đối lại, khiến họ tức giận đển nổ phổi.
Chưa bao giờ thấy có vị Nữ hoàng bệ hạ nào như vậy.
Vị Nữ hoàng tùy hứng nhất trong lịch sử không phải là cô ta thì không còn ai dám nhận nữa.
Triều thần có mắng chửi thế nào Thời Sênh cũng không để ý.
Thời Sênh ngáp nhìn họ mắng chửi, trên triều ầm ĩ như ngoài chợ rau.
Đến khi họ mắng gần xong, Thời Sênh vẫy tay ra hiệu hạ triều, rời đi giống như một người không liên quan.
Đại thần: “…” Thế là mắng vô dụng à?!
Thời Sênh đi vào phòng đón Trầm Bắc.
Người phía sau có vẻ kỳ quái đánh giá cô, hắn thực sự chưa bao giờ thấy có vị hoàng đế nào bị triều thần mắng như vậy.
“Có phải họ rất ồn ào không?” Thời Sênh ghét bỏ hỏi.
“… Cũng tạm.” Trên triều đình chẳng phải như vậy sao? Chỉ là triều đình này của cô ồn ào hơn những triều đình khác rất nhiều.
Cũng tạm?
Nàng dâu lợi hại rồi nha!
“Thục Quốc bên kia?” Vừa rồi hắn nghe hồi lâu, họ cũng chỉ nhắc đôi ba câu liên quan đến Thục Quốc, không hề nói rõ ràng.
Thời Sênh lấy một quyển tấu sớ từ trong ống tay áo ra, lắc lư trước mặt Trầm Bắc, “Có muốn biết không?”
Trầm Bắc nhìn quyển tấu sớ, rồi lại nhìn Thời Sênh, rất thức thời chủ động nhào tới hôn một cái lên mặt cô, thuận tay rút quyển tấu sớ.
Hắn lập tức lùi lại phía sau một bước, tạo khoảng cách với Thời Sênh.
“Học thông minh rồi đấy.” Thời Sênh cười nhẹ.
Trầm Bắc thấy cô không tức giận, lúc này mới cúi đầu mở quyển tấu sớ, bên trên bẩm báo tình hình chi tiết của Thục Quốc và tiến độ của quân đội.
Bởi vì quân đội mới chỉ vừa đến biên giới Thục Quốc, cho nên còn chưa nắm được nhiều tình hình nội bộ Thục Quốc.
Đối mặt với lời tuyên chiến của họ, Thục Quốc quyết định không trả lời.
“Đừng lo, ta đã cho người đi đến Hoàng cung cứu mẫu phi của chàng trước rồi.” Thời Sênh vỗ nhẹ lên mu bàn tay Trầm Bắc.
Trầm Bắc gập tấu sớ lại, giọng nói trầm thấp đáp lại, “Ừm.”
Thời Sênh tiến lên ôm lấy hắn, “Có ta đây rồi.”
“Rốt cuộc là Bệ hạ thích ta ở điểm nào?” Hắn vẫn luôn thấy vô cùng kỳ lạ.
Trước đây cô và hắn chưa bao giờ gặp nhau, tại sao cô lại cứ khăng khăng là thích hắn như vậy?
“Ta thích… tất cả mọi thứ thuộc về chàng.”
Trầm Bắc nghe ra trong lời nói của cô còn có ý tứ khác, vành tai bỗng nhiên nóng bừng lên.
Người đang ôm lấy hắn giống như một nhóm lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng lên.
Hắn luống cuống đẩy cô ra, ánh mắt rơi vào hư không, “Hồi cung thôi Bệ hạ.”
Nói xong không đợi Thời Sênh, hắn đã đi như bay ra cửa điện.
“Vẫn cứ đáng yêu như vậy.” Thời Sênh thầm thì, “Đúng là rất thích.”
…
Ban đầu Thục Quốc không đáp lại.
Nhưng sau đó bị Phượng Loan Quốc áp sát, không thể không phái binh nghênh chiến.
Quân đội Phượng Loan Quốc có kỳ binh chỉ huy nên lợi hại hơn rất nhiều, chỉ hai tháng ngắn ngủi đã giành được một nửa lãnh thổ Thục Quốc.
Nhưng đúng vào lúc đó, Khai Dương Quốc trước nay không có động tĩnh gì bỗng nhiên xuất binh viện trợ cho Thục Quốc, cùng Thục Quốc hình thành nên chiến lược bao vây, kẹp quân đội của Phượng Loan Quốc ở giữa, sau đó đường lương thảo của Phượng Loan Quốc bị cắt đứt, lâm vào nguy hiểm.
Đúng lúc này, mẫu phi Trầm Bắc được cứu ra đang trên đường hộ tống về Phượng Loan Quốc bị cướp giữa đường, chỉ lưu lại một phong thư gửi cho Thời Sênh.
Đại ý chính là bảo cô đi một mình đến một nơi, nếu không sẽ gϊếŧ chết mẫu phi của Trầm Bắc.
“Không được đâu Bệ hạ!” Linh