“Tiểu yêu quái, giúp đỡ đi mà, hãy chém rách kết giới một lần nữa đi.” Có người xông tới, “Coi như huynh đệ chúng tôi cầu xin ngươi đấy.”
Hắn chắp tay khom lưng xuống làm lễ bái lớn nhất, thái độ cực kỳ thành khẩn.
Thời Sênh nhìn về phía bên kia.
Người kia đã nghiêng đầu sang một bên, cả người dán trên kết giới đang từ từ trượt xuống.
Cá ăn thịt người nhảy lên đầy hưng phấn như thể đang sẵn sàng chia sẻ với nhau món ăn mới mẻ này.
Thời Sênh vẫn không hề dao động.
Thần Dương và người kia liếc nhìn nhau rồi mắng một câu, nhanh chóng quay ra phía kết giới, “Mọi người cùng tấn công kết giới đi, đánh thức lão đại trước đã!”
“Lỡ làm lão đại rơi xuống biển thì sao?”
Thần Dương: “…”
Kết giới này có lực bắn ngược trở lại, lỡ như lão đại bị bắn ra ngoài thì vẫn sẽ rơi vào trong biển thôi.
“Kệ đi, dù sao huynh ấy cũng sắp rơi vào rồi, lỡ như tỉnh lại thì sao?” Bây giờ bọn họ làm gì còn lựa chọn nào khác đâu chứ?
Mấy người hơi chần chừ rồi cuối cùng cũng đồng ý nghe theo Thần Dương, ai nấy đều lùi về phía sau, bắt đầu dùng tay kết ấn.
Thời Sênh ung dung nhìn bọn họ hành động.
Cynthia thì lùi về sau lưng cô, những người kia rất kỳ quái, sao Daisy vẫn chưa đi chứ?
[… Ký chủ!] Hệ thống đột nhiên lên tiếng.
“Có chuyện gì?”
[Cô không cảm giác được à?]
“Cái gì?” Cô phải cảm giác được gì chứ?
[Cái người bên ngoài kia.]
“Người bên ngoài kia làm sao?”
Hệ thống im bặt, dù Thời Sênh gọi thế nào cũng không nói gì nữa.
Người bên ngoài kia làm sao chứ?
Từ từ… Hệ thống sẽ không vô duyên vô cớ lên tiếng nhắc nhở cô, trừ phi…
Thời Sênh nhìn về phía người đàn ông đã bị cá ăn thịt người đớp được vạt áo với ánh mắt quỷ dị, trên mặt thì viết đầy chữ WTF? Mi chơi ta sao?
Che chắn…
Hơi thở linh hồn của hắn đã bị che chắn rồi.
Mẹ kiếp!
Thời Sênh nghiến răng rồi nhảy khỏi thiết kiếm, cố gắng chịu đựng cơn đau trong tận xương cốt, tay nắm chặt thiết kiếm, hoàn toàn không dùng chiêu gì mà chỉ chém mạnh về phía kết giới.
Kết giới chấn động.
Người đàn ông lập tức rơi vào trong nước.
Thời Sênh nhanh chóng nhào xuống theo, đuôi cá màu u lam hất lên, đón được người đúng lúc hắn rơi vào trong nước.
Vừa rời khỏi kết giới, Thời Sênh lập tức cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Cô siết chặt tay, ôm người đàn ông đó thật chặt, đuôi cá hất đám cá ăn thịt người ra rồi xoay người tiến vào trong kết giới.
Có con cá ăn thịt người vào được theo cô liền bị đám người Thần Dương vừa chạy tới giải quyết luôn.
Thời Sênh đẩy người đàn ông lên bờ cát rồi khụy xuống thở dốc.
“Daisy, cô bị thương rồi.” Cynthia chạy từ bên kia tới, đưa tay kéo Thời Sênh lên bờ rồi lo lắng nhìn vào cái đuôi của cô, “Cô mau lên đây, tôi xem vết thương của cô thế nào.”
Cô ta không ngờ trước đó cô ấy bày ra dáng vẻ hoàn toàn không liên quan tới mình nhưng đúng lúc cuối cùng lại lao ra cứu người đàn ông kia.
Daisy trước giờ đều không phải người nhiệt tình gì.
Trước đây ở trên thuyền của hải tặc cũng vậy, dù nhìn thấy có người bị gió lốc cuốn vào trong nước nhưng cô ấy đều chưa từng nhìn một lần, lạnh nhạt tới mức làm người ta lạnh lòng.
Nhưng người như thế lại làm Cynthia cảm thấy yên tâm.
Giờ nhìn Daisy hành động thất thố, Cynthia lại thấy hơi sợ.
Thời Sênh nhìn xuống đuôi cá, vải mỏng dính chặt lên phần đuôi che chắn đi gần hết nhưng bên dưới vẫn hơi lộ ra ngoài.
Thời Sênh đưa cho Cynthia một cái áo choàng.
Cynthia lập tức che nó ở trước người Thời Sênh, ngăn cách ánh mắt của những người khác.
“Đúng là người cá…”
“Ta còn tưởng Thần Dương nói bậy chứ…”
“Lão đại không sao chứ? Mau đi xem huynh ấy thế nào.”
Thời Sênh thay một bộ quần áo sạch sẽ, lết tới nơi không có nước rồi ngồi xuống.
Vừa rời khỏi nước, cái đuôi lập tức khôi phục thành đôi chân.
Cynthia thấy Thời Sênh đã thay đồ nên lập tức lấy cái áo choàng trên người cô ra.
Thời Sênh cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình, một miệng viết thương sâu hoắm lộ rõ cả xương trắng, rõ ràng là vết tích bị cá ăn thịt người cắn phải.
Cynthia hít sâu một hơi vì kinh hãi: “Miệng vết thương sâu quá, Daisy, có đau không?”
“Cô nói xem?” Đau muốn chết ấy chứ!
Cynthia luống cuống chân tay: “Giờ phải làm sao đây? Daisy, tôi phải làm gì bây giờ?”
“Cầm máu!”
“Đúng, đúng, cầm máu!”
“Tiểu yêu, đây là thuốc trị thương của chúng ta, không biết có tác dụng gì với ngươi không, ngươi thử dùng xem.” Thần Dương ghé sát vào Thời Sênh rồi đưa một cái bình sứ ra.
Thời Sênh không cho Cynthia chạm vào mình.
Cô tự rửa sạch miệng vết thương rồi đổ thuốc Thần Dương đưa cho lên chân.
Thuốc là bột, đổ lên miệng vết thương chẳng khác nào dùng cồn đổ lên, đau tới mức làm