Da hắn không trắng lắm mà có màu nâu khỏe khoắn, gương mặt anh tuấn, lãng tử.
Ánh mắt lười nhác và tùy ý như một con mèo còn chưa tỉnh ngủ.
Con ngươi hắn long lanh như nước, lúc nào cũng mơ màng, mông lung.
Đi ba bước thì ngáp một cái, bộ dáng ngật ngưỡng như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Hắn đi tới trước mặt Thời Sênh rồi đứng lại, ánh mắt mông lung nhìn thẳng vào mắt Thời Sênh nhưng cũng chỉ nhìn thấy một mảnh trống rỗng, không hề có bất luận nguy hiểm gì.
Người đàn ông khẽ cười rồi duỗi tay lật váy Thời Sênh lên.
Cynthia nhanh tay gạt làn váy của Thời Sênh xuống: “Anh làm gì thế hả?”
Đám tiểu đệ phía sau đều toát mồ hôi lạnh, vội vàng xúm lại, không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
“Ta nhìn cái đuôi thôi mà.” Người đàn ông dường như không nhận ra không khí căng thẳng lúc này, đáp lại với vẻ thản nhiên.
Thời Sênh gạt Cynthia ra, ý bảo cô ta lùi về sau.
Cynthia nhíu mày rồi chậm rãi thu tay lại, vòng ra sau lưng cô.
Người đàn ông lại kéo làn váy lên nhưng chỉ nhìn thấy một đôi chân dài trắng nõn, nào có cái đuôi nào đâu.
Người đàn ông chớp mắt, hàng mi dài như cánh bướm nhẹ chớp động, đang định thả làn váy ra thì đã bị người khác cầm lấy tay, sau đó cả người đều bị kéo về phía trước, một mùi hương kỳ dị ập thẳng vào mặt, không nồng nặc mà rất dễ chịu… Ôi, buồn ngủ quá!
“Có ai từng nói với huynh rằng, váy của nữ hài tử thì không được tùy tiện xốc lên không?” Giọng Thời Sênh trầm thấp.
“Không thể sao?” Người đàn ông thì thầm một tiếng, buồn ngủ quá…
Hắn cọ cọ vào eo Thời Sênh, tìm một vị trí thỏa mái rồi dựa vào.
“Đương nhiên không thể.” Thời Sênh nghiến răng, anh mà dám xốc váy đứa khác thì ông gϊếŧ chết anh!
“Ồ…” Người đàn ôm nhẹ đáp một tiếng rồi hơi thở chậm dần đều.
Thời Sênh cúi đầu thì thấy mặt hắn vùi vào bụng nhỏ của mình, chỉ để lộ ra một nửa gương mặt, ngủ một cách ngon lành.
Ngủ rồi sao?
F*!!!
Anh có chút ý thức nguy hiểm nào thế không hả? Cứ thế dựa vào một người xa lạ ngủ như thế này, bị người ta nhét vào bao đem đi bán thì biết làm thế nào hả?
Thời Sênh rít gào trong lòng nhưng vẻ mặt bên ngoài lại lạnh nhạt nhìn về đám tiểu đệ đang trong tư thế sẵn sàng ra trận gϊếŧ địch, “Hắn lúc nào cũng thế này à?”
Thần Dương bảo đám người phía sau đừng nhúc nhích rồi chậm rãi tới gần Thời Sênh: “Lão đại khá thích ngủ, mong tiểu thư Daisy thông cảm.”
“Cái này mà gọi là thích ngủ à?” Rõ ràng là bệnh cmnr còn gì? Lúc trước hắn còn dán người trên kết giới ngủ cơ mà! Loại người này mà các ngươi còn dám thả ra ngoài chạy lung tung, không biết cô nên nói bọn họ to gan lớn mật hay bọn họ trâu bò nữa?
Thần Dương đỡ lấy hai vai của người đàn ông.
Thời Sênh vẫn không buông tay ra.
Thần Dương mỉm cười dùng thêm sức.
Thời Sênh sợ hắn đau nên mới thả lỏng tay.
Thần Dương lập tức nâng người lên, duy trì nụ cười: “Xin lỗi nhé tiểu thư Daisy, lão đại của chúng ta không hề có ác ý, ngươi đừng tức giận với huynh ấy.”
“Hắn bị bệnh gì thế?”
“Lão đại không có bệnh.”
“Thế này mà còn nói là không có bệnh à?”
Thần Dương tiếp tục mỉm cười: “Tiểu thư Daisy, có một số chuyện dù ta có giải thích thì ngươi cũng không hiểu được đâu.
Tóm lại, ngươi cứ coi như lão đại nhà ta bị thương, cần phải ngủ để hồi phục đi nhé!”
“Ngươi không nói cho ta biết thì sao biết ta có hiểu hay không?”
“Xin lỗi tiểu thư Daisy, điều này liên quan tới đời tư của lão đại, chúng ta không thể tùy tiện nói ra ngoài được.” Sắc mặt Thần Dương cực kỳ nghiêm túc, tỏ rõ lập trường của mình.
Thời Sênh đảo mắt, không nói gì nữa.
Thần Dương hơi gật đầu chào rồi đỡ người đàn ông quay về, đặt hắn xuống tấm thảm.
Bọn họ đợi tới tận tối, âm thanh ồn ào náo nhiệt của ban ngày dần lắng xuống theo màn đêm, khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Thời Sênh gần như chắc chắn đám người này biết cái gì, nếu không tại sao bọn họ lại biết ban ngày không thể đi lại, phải đợi tới tối mới lên đường?
Có thể là vì ban ngày đã xảy ra chuyện kia nên Thần Dương cố ý bỏ lại Thời Sênh.
Nhưng giờ hắn lại phát hiện ra cái đuôi này cũng không dễ dàng bỏ đi như thế.
Tốc độ thanh kiếm kia của cô ấy khiến bọn họ không thể nào thoát ra được.
Thần Dương đành phải từ bỏ quyết định này, cố gắng duy trì một khoảng cách với Thời Sênh.
Một ngày sau, mọi người lại dừng trước khi bình minh ló dạng.
Thần Tường lại gọi người đàn ông kia dậy.
“Lão đại, uống nước đi.”
Người đàn ông ôm một cái ống trúc, uống nước cho đỡ khô họng rồi nhân lúc Thần