Bọn họ chẳng mất nhiều thời gian lo lắng vì ngay sau đó, Thời Sênh đã lộn trở về.
Sau lưng cô còn có cái người tên Clarissa kia.
Cái đó cũng chưa phải trọng điểm.
Trọng điểm là sau lưng bọn họ còn có hai con quái vật giống hệt con lúc trước.
Một con chạy trước, một con chạy sau.
Cây cối bị chúng va phải gãy đổ ầm ầm khắp mọi nơi, đè lên hết thực vật xung quanh làm cho vô số tiếng kêu kỳ quái vang lên theo.
“Ôi mẹ ơi!”
Đám người Thần Dương xoay người lập tức chạy.
“Grào!!!”
“Phía trước cũng có, chết tiệt, bị chặn đường rồi!”
“Chạy về phía kia, mau chạy về bên đó, đi mau nào! Thần Tường, nhớ đuổi kịp đấy!”
Hai đầu đều có khủng long chặn đường nên bọn họ chỉ có thể chạy về phía sau.
Không biết cả bọn chạy bao lâu, cuối cùng nhìn thấy ánh sáng bên ngoài rừng rậm, nhưng lúc lao ra thì lại thấy đây là một vách núi.
Mọi người cưỡi kiếm bay lên cao, lao ra ngoài vách núi.
Một con khủng long không kịp phanh lại nên rơi thẳng xuống bên dưới rồi mất hút trong rừng rậm dưới vực sâu.
Vô số những con chim quái dị vỗ cánh bay lên.
Một đàn chim bay lên đâm vào đám người khiến bọn họ nghiêng ngả.
Những móng vuốt sắc nhọn của chúng không khách khí cào lên người.
Vì kiếm đã ở dưới chân nên bọn họ đành phải dùng tay không đối phó với chúng.
“Bên này!” Cynthia đứng ở một chỗ ngang vách núi vẫy tay với họ.
Càng ngày càng có nhiều những con chim dữ xuất hiện.
Toàn bộ không trung đều ngập tràn sinh vật kỳ quái này.
Bọn họ chỉ có thể bay về phía Cynthia.
Ở đó có một bệ đá nhô ra.
Sau khi đáp xuống bọn họ mới phát hiện Thời Sênh và lão đại nhà mình cũng có mặt.
Vừa rồi chạy quá nhanh nên bọn họ cũng chẳng chú ý cô biến mất từ lúc nào nữa.
Cynthia vẫn ở bên cạnh cô một tấc không rời.
Cô ta ở đây thì người cá kia chắc chắn cũng sẽ ở đây.
“Cảm ơn.” Thần Dương nói lời cảm tạ Thời Sênh.
“Nể mặt hắn thôi.” Thời Sênh không thèm để ý, “Ta có thể nhắc nhở các ngươi nhưng tuyệt đối sẽ không ra tay giúp đỡ, vì thế tốt nhất các ngươi đừng có ký thác hy vọng trên người ta, sẽ mất mạng đấy!”
Có những lời cứ phải nói cho rõ ràng mới tốt.
Nếu không phải cô nể mặt Tuân Lệnh thì cô còn chẳng có cả hứng thú nhắc nhở họ nữa cơ.
Thần Dương nhìn lão đại nhà mình ngủ say như chết trong lòng Thời Sênh, trong đầu không khỏi xuất hiện một suy đoán lớn mật, không phải người cá này coi trọng lão đại nhà hắn rồi đấy chứ?
Tình yêu của người và yêu không có kết cục tốt đâu nha!
Đám chim bên ngoài không đuổi tới đây, hai con khủng long kia cũng dần dần yên ắng xuống.
Mọi người ở nguyên tại chỗ này chờ trời tối, rừng rậm dần chìm vào trong bóng đêm.
Trải qua chặng đường dài như thế, đám người Thần Dương cũng không tính toán tiếp tục đi nữa mà quyết định nghỉ ngơi để khôi phục lại thể lực.
Cái người có tên Clarissa gặp lúc trước thì không thấy đâu cả, không biết có chạy được như họ không.
“Tiểu thư Daisy, giờ đã an toàn rồi, ngươi có thể trả lại lão đại cho chúng ta không?”
“Tại sao chứ?” Thời Sênh hoàn toàn không muốn trả lại người.
“Đó là lão đại của chúng ta mà.”
“Đi theo ta an toàn hơn so với đi theo các ngươi.”
Mọi người: “…”
Bạo kích.
Mười vạn điểm bạo kích!
Hôm nay bọn họ chạy trốn mệt sống mệt chết, còn cô lại như đang dạo chơi ấy.
“Lão đại phải ăn gì đó, để Thần Tường gọi lão đại dậy đi.” Thần Dương nghĩ một chút cũng cảm thấy mình không thể đoạt người nổi với người cá kia, dù sao lão đại cũng an toàn, cứ gửi lão đại ở chỗ nàng ta đi.
“Tại sao phải để Thần Tường gọi?” Thời Sênh kỳ quái hỏi.
“Bởi vì lúc lão đại tỉnh dậy luôn không nhận ra ai, chỉ nhận ra Thần Tường, những người khác mà gọi sẽ bị đánh ngay.” Thần Dương giải thích, “Thần Tường từ nhỏ đã sống với huynh ấy nên thân với huynh ấy hơn chúng ta một chút.”
Thời Sênh cam chịu để Thần Tường tới đánh thức người dậy.
Thần Tường gọi cả nửa ngày mới đánh thức được người đang ngủ say.
“Trời còn chưa sáng, gọi ta dậy sớm thế làm gì?” Tuân Lệnh mơ màng nhìn đám lá cây trên đỉnh đầu rồi lại lim dim muốn ngủ tiếp.
Thời Sênh nâng hắn dậy, vì sau lưng không có chỗ dựa nên Tuân Lệnh miễn cưỡng tỉnh táo hơn một chút.
Hắn đờ đẫn một lúc mới quay người nhìn người bên cạnh mình, “Nàng là ai thế?”
Thời Sênh thờ ơ nhìn về phía Thần Dương: “Hắn hay quên thế à?”
Thần Dương sờ cánh mũi, “Khụ, lão đại quen người rất chậm chạp, phải gặp rất nhiều lần mới nhớ rõ được.”
Thời Sênh: “…” Chậm chạp ông nội hắn