Di tích này không biết là do dung hợp mà có hay vốn dĩ đã tồn tại ở đây.
Nhìn nó rất cũ xưa, giống như thuộc về một quốc gia cổ đã biến mất trong truyền thuyết nào đó, tạo cho người ta một cảm giác cực kỳ lâu đời.
Thời Sênh một đường phá hủy kiến trúc vừa tiến sâu xuống.
“Daisy, sao tôi cứ có cảm giác càng ngày càng lạnh thế?” Cynthia ôm lấy hai cánh tay, vừa rồi ở trên vẫn thấy bình thường nhưng càng đi xuống cô ta lại càng thấy lạnh hơn.
“Ừm.” Thời Sênh nhìn cửa động tối đen vừa bị mình làm nổ tung, khí lạnh chính là từ phía dưới đó truyền lên.
Cynthia cũng nhìn theo tầm mắt cô, “Chẳng nhìn thấy gì hết…”
Cửa động rất lớn, Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm cũng có thể bay xuống được.
Sau khi vượt qua hết bóng tối họ liền nhìn thấy ở dưới tận cùng có ánh sáng truyền ra.
“Rầm!”
Thời sênh còn chưa tới gần vùng ánh sáng đó thì toàn bộ không gian như bị ai đó đụng trúng và không ngừng lắc lư.
Nước biển từ bên dưới bắn ngược lên trên.
Bên tai Thời Sênh toàn là tiếng sóng nước đinh tai nhức óc.
“Đây là nơi nào?” Tiếng của Tuân Lệnh mơ hồ bị tiếng nước biển át đi.
Thời Sênh ôm chặt Tuân Lệnh, ổn định lại thiết kiếm rồi lập tức lao xuống dưới đáy biển.
Nước biển trào lên trên nên khi cô lao xuống gặp phải lực cản cực kỳ lớn.
Lực va chạm càng lúc càng giảm đi, thiết kiếm cũng dần vững vàng trở lại.
Bên dưới đáy biển có một cung điện y như trong thần thoại, nhưng lúc này quanh nó mọc đầy tảo biển và san hô nên chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ của cung điện đó mà thôi.
“Đây là nơi nào?” Tuân Lệnh lại hỏi tiếp, “Bọn Thần Dương đâu rồi?”
“Ở đằng sau.” Thời Sênh buông hắn ra rồi nhảy khỏi thiết kiếm.
Cô rời khỏi thiết kiếm được một phạm vi thì cái đuôi cá u lam sẽ hiện ra.
Thời Sênh nhìn Tuân Lệnh và Cynthia, “Ở yên đây.
Cô trông chừng hắn cho tôi, không được để hắn xuống dưới.”
Câu sau là nói với Cynthia.
“Được.” Cynthia rất không ưa Tuân Lệnh.
Lúc trước hắn còn cướp đồ của Daisy nữa, nhưng Daisy lại không tức giận với hắn nên cô ta cũng đành chịu thôi.
Thời Sênh phe phẩy đuôi cá bơi về phía cung điện, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt họ.
Vòng qua cung điện, Thời Sênh cảm giác được sự cuồng bạo trong nước chưa bao giờ đậm đặc hơn thế, phía trước còn có âm thanh kỳ quái truyền tới.
Thời Sênh nhanh chóng bơi xuyên qua cung điện, đi tới một khu trống trải ở phía sau.
“Clarissa, em mau tỉnh lại đi!”
“Đưa nó cho ta.”
“Không, Clarissa, em hãy tỉnh lại ngay.”
Trên khu đất trống, Mona và Clarissa đang quấn lấy nhau, nếu không phải tiếng cãi cọ kia phát ra từ miệng bọn họ thì Thời Sênh còn cho rằng bọn họ đang làm chuyện không thể miêu tả gì đó kia.
“Đưa cho ta, quyền trượng là của ta, có nó rồi, sau này ta sẽ là chúa tể của biển cả.” Giọng Clarissa cực kỳ chói tai, khuôn mặt hiện rõ vẻ dữ tợn, có thể nhận ra linh hồn phù thủy đang chiếm cứ thân thể này.
Clarissa bóp chặt cổ Mona, “Đưa cho ta, mau đưa quyền trượng cho ta.”
Thời Sênh nhìn thấy Mona đang đè lên một cây quyền trượng, sự thô bạo truyền ra từ trong chính cây quyền trượng này.
Thời Sênh lắc lắc cổ tay rồi bơi ra từ chỗ tối, cầm lấy một đầu quyền trượng rồi lôi nó ra khỏi người Mona.
Vì đang bị Clarissa đè nặng nên Mona sao có thể tranh đoạt lại được với Thời Sênh vừa bất ngờ xuất hiện, chỉ có thể trơ mắt nhìn cây quyền trượng bị Thời Sênh cầm lấy.
“Mượn một chút nha.” Thời Sênh giơ cây quyền trượng lên.
“Của ta, đó là quyền trượng của ta, trả cho ta!” Clarissa buông Mona ra rồi lao về phía Thời Sênh.
Hai mắt cô ta toàn là màu đen, rõ ràng linh hồn của Clarissa đã hoàn toàn bị áp chế.
“Aizz, không nên nói thế nha!” Đuôi cá của Thời Sênh nhẹ nhàng đong đưa, cái vây đuôi bảy màu làm vẽ ra từng trận sóng gợn, “Thứ này không khắc tên ngươi, sao nó lại là của ngươi chứ? Hơn nữa ta đã nói là ta mượn một chút, mượn xong sẽ đưa cho ngươi.”
Clarissa vồ hụt nên khuôn mặt càng thêm dữ tợn.
“Mau đem quyền trượng đi!” Mona túm lấy chân Clarissa, gào lên với Thời Sênh.
Quyền trượng này tuyệt đối không thể rơi vào tay Clarissa lúc này.
Thời Sênh nhìn hai người bên đó rồi cúi đầu nghiên cứu quyền trượng: “… Thứ này sử dụng như thế nào nhỉ, cần phải dùng chú ngữ à? Hay là cứ niệm là được?”
Ổn