Buổi tối, bão tới, thuyền Viễn Chinh lắc lư cực kỳ dữ dội, nghiêng ngả như tàu lượn siêu tốc, mưa lớn dội ầm ầm trên boong tàu như sấm dậy.
Tuân Lệnh mơ màng tỉnh giấc, âm thanh nghẹn ngào gọi một tiếng, “Thần Dương.”
Cuối cùng mới nhớ ra bọn người Thần Dương không ở đây.
Hắn chống tay ngồi dậy, chăn đắp trên người tuột xuống.
Hắn ôm chăn ngồi một hồi lâu thì đôi mắt mơ màng mới dần có thần thái.
Hắn đã ngủ bao lâu rồi?
Bọn Thần Dương thì sao?
Tuân Lệnh xuống giường, có lẽ đã ngủ rất lâu, đầu lại quay cuồng mà thuyền thì lắc lư dữ dội, chân không đứng vững nên lập tức té ngã xuống sàn.
Sự lạnh lẽo của mặt sàn lập tức truyền vào cơ thể, sóng gầm gào va đập làm sàn thuyền vang lên những tiếng vang nhỏ.
Hắn ngồi trên sàn một hồi rồi lại chống người đứng lên, kéo cửa phòng, lảo đảo bước ra ngoài, đi thẳng về phía phòng trong cùng của khoang thuyền.
Con thuyền càng lắc lư dữ dội, Tuân Lệnh bị xóc cho ngã trái ngã phải trong hành lang.
Hành lang không dài mà hắn đi một lúc mới tới được căn phòng đó.
Hắn duỗi tay mở cửa rồi tiến vào.
Một lát sau, con thuyền dần khôi phục lại sự vững vàng, quanh thân thuyền có ánh sáng màu vàng lóe lên lúc có lúc không.
Tuân Lệnh ra khỏi căn phòng kia, sắc mặt cực kỳ kém, bước đi còn lảo đảo hơn cả lúc thuyền đang lắc lư.
Hắn chống tay vào tường, đầu óc lâng lâng muốn ngủ.
Thật buồn ngủ…
Mắt Tuân Lệnh đã sắp không mở nổi nữa.
Hắn dựa vào khoang thuyền rồi dần trượt xuống, không biết lúc ngã xuống sàn có đau hay không nữa?
Tuân Lệnh mơ màng suy nghĩ nhưng vẫn chẳng hề mở mắt ra để tìm một chỗ ngủ khác.
Đợi hồi lâu cũng không cảm nhận thấy sự lạnh lẽo của sàn thuyền mà lại được một luồng ấm áp bao bọc lấy.
Hắn thoải mái cựa mình rồi hài lòng ngủ thϊếp đi.
Thời Sênh nhìn người đang ngủ say trong lòng, thật sự muốn biết hắn đã trải qua những chuyện gì.
…
Gió lốc trên biển vẫn không dừng lại.
Sinh vật trong biển điên cuồng cắn xé nhau, cả hải vực đều lâm vào tình trạng hỗn loạn.
Biển rộng trở thành một cái lò mổ.
Không ai dám ra biển, mọi con thuyền đều ghé vào cảng.
Mọi người chỉ biết ngồi nhìn đám cá nhảy lên mặt biển cắn xé đồng loại, tràng cảnh quỷ dị tới phát rồ.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Gặp quỷ rồi!”
“Nếu cứ tiếp tục thế này thì chúng ta phải sống ra sao đây?”
“Không phải lúc trước đã có người đi tìm kho báu của Thần Biển sao? Tôi nghĩ là do bọn họ đắc tội với Thần Biển nên mới xảy ra chuyện này đấy.”
“Chỉ có Thần Biển mới có năng lực này, nhất định là có người đắc tội Thần Biển rồi.
Làm sao bây giờ? Nếu Thần Biển tức giận thì những ngày tháng sau này chúng ta phải sống thế nào?”
Myron và đám đàn em cũng đứng trong đám người nhìn ra mặt biển phía xa.
Bầu trời xám xịt, sóng biển cuộn trào.
Tiếng sóng biển đinh tai nhức óc như tiếng chuông cảnh báo gõ vang trong trái tim mỗi người.
Bão nổi.
Trước kia bão chỉ xuất hiện trên biển, nhưng giờ nó đã ập cả vào các cảng biển.
Nếu cứ tiếp tục thì có khi cảng biển cũng không chịu nổi nữa.
Nhưng giờ bọn họ cũng chẳng còn cách nào rời khỏi cảng biển này, gió lốc nổi khắp nơi trên biển, ra biển là đi tìm chết.
Người trên bến cảng bắt đầu tản ra, trở về nơi trú ẩn an toàn.
Myron cũng chuẩn bị rời đi, nhưng đúng lúc này, một đàn em bên cạnh đột nhiên chỉ về phía xa và gào lên: “Thuyền trưởng, có thuyền, có thuyền đang tới!”
Myron kinh hãi, cướp lấy ống nhòm trong tay đàn em và nhìn ra xa.
Một con thuyền hắn chưa gặp bao giờ đang thong thả lướt về phía cảng.
Trên thuyền không có một ai, giống hệt một con thuyền ma đang xuyên qua bão tố, hoàn toàn không bị gió lốc ảnh hưởng một chút nào.
Cả người Myron toát đầy mồ hôi lạnh, đây là thứ gì…
Nhưng mà khi hắn còn đang nghi hoặc thì lại phát hiện trên boong tàu có một cô gái tóc vàng.
Hắn nhận ra cô ta, đó là Cynthia…
“Cô ta đã trở lại rồi.” Myron cầm ống nhòm chạy về phía con thuyền ghé vào.
“Thuyền trưởng? Ai trở lại cơ?”
“Thuyền trưởng, từ từ đã, đợi bọn tôi với!!!”
Mọi người thấy đám hải tặc này chạy về phía cảng thì đều nghĩ chắc bọn họ điên rồi, cũng có người tò mò cầm ống nhòm nhìn ra ngoài biển.
“Có thuyền tới!”
Rất nhanh liền có người hét lên.
Mọi người kinh hãi, có thuyền tới ư? Từ khi gió lốc hoành hành trên biển, đã lâu lắm rồi bọn họ