Thời Sênh tìm được con thuyền.
Mọi người vẫn trên ở boong tàu.
Quyền trượng cắm ở giữa boong tàu, xung quanh nó tản ra ánh sáng mỏng manh.
“Tiểu thư Daisy.” Thần Dương lau mồ hôi lạnh đi tới, “Nữ nhân kia đâu rồi?”
“Chết rồi.”
Chết rồi?
Cứ thế chết rồi?
Thật khó tin, lúc trước nhìn ả ta cũng có vẻ trâu bò lắm mà, cứ thế mà ngỏm luôn sao…
Ánh mắt Thời Sênh đảo qua boong tàu: “Tuân Lệnh đâu?”
Thần Dương đần mặt ra: “Ai cơ?”
“Lão đại của các ngươi.”
“À, lão đại đang ngủ.” Tên của lão đại là Tuân Lệnh à? Thần Dương gãi gáy, làm tùy tùng số một của lão đại nhưng lại chẳng biết được tên của huynh ấy, hắn thấy thật là xấu hổ.
Tuân Lệnh không sao nên Thời Sênh cũng không vội đi tìm hắn mà vòng quanh quyền trượng mấy vòng, sao thứ này lại sáng lên nhỉ?
Lúc trước nó chui vào cơ thể Clarissa làm gì?
Có vẻ như phù thủy chưa thiết lập quan hệ chủ tớ với quyền trượng nên cô mới có thể gϊếŧ chết cô ta dễ dàng như thế.
“Tiểu thư Daisy, có thể hủy diệt thứ này được không?” Thần Dương cũng đi vòng quanh theo Thời Sênh, “Chúng ta đã thử rồi nhưng dù có tấn công nó thế nào cũng không hiệu quả, ngược lại còn làm trời tối sầm xuống thế này đấy.”
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn không trung đen kịt, “Các ngươi tới tìm nó mà lại không có ai nói cho các ngươi cách hủy nó à?”
Thần Dương đáp: “Mấy vị tông chủ nói cho lão đại cách hủy nó.
Chúng ta đều không biết, lão đại cũng chưa bao giờ nói với chúng ta.”
“Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn hủy diệt ta ư?” Tiếng cười khẩy vang lên, ánh sáng trên quyền trượng lại đậm hơn mấy phần, “Người si nói mộng.”
Mọi người kinh hãi nhìn về phía quyền trượng.
Nó biết nói chuyện.
Thời Sênh lại rất bình thản, chỉ liếc nhìn nó với vẻ coi thường, “Nếu ngươi có thể nói thì sao lúc trước còn giả làm người câm?”
Quyền trượng rút lên từ sàn tàu, bay lơ lửng trên không trung, “Phàm nhân như ngươi mà cũng dám nói chuyện với ta à?”
Ai nha!
Không được rồi, lại thêm một đứa thần kinh có vấn đề nữa tới.
Ta còn chưa phát bệnh mà mi lại dám tranh trước à?
“Vậy ngươi câm miệng đi.” Làm như người ta thèm nói chuyện với cái thứ đồ vật đến thân thể cũng không có như mi lắm ấy.
Bản cô nương một chữ đáng giá ngàn vàng, ngươi có trả nổi phí nói chuyện không?
Quyền trượng: “…”
Phàm nhân ngu xuẩn.
Thời Sênh nhìn quyền trượng với ánh mắt như nhìn kẻ thần kinh.
Quyền trượng xoay tròn hai vòng thể hiện sự tức giận của mình, cái thứ nửa người nửa cá này lại dám nhìn nó bằng ánh mắt như thế, ai cho cô ta lá gan ấy?
“Vòng cái gì mà vòng, múa ba lê đấy à?” Thời Sênh bị nó làm cho hoa mắt, tức giận mắng, “Muốn bay vòng thì ngươi cũng phải có một cái thân thể đã.
Ngươi vòng kiểu này ai mà thèm nhìn chứ!”
Quyền trượng: “!!!”
“Rốt cuộc ngươi là cái gì?” Thần Dương không nhịn được hỏi, “Kẻ xâm lấn thế giới của chúng ta có phải ngươi không?”
Quyền trượng như tìm được cảm giác tồn tại từ trên người Thần Dương.
Nó hừ một tiếng rồi bắt đầu khoe khoang thân phận của mình, “Ta là vua của bóng tối, sinh ra từ hỗn độn, có thể du hành tới các thế giới…”
Dựa theo tự thuật của quyền trượng thì nó ra đời từ rất sớm, có thể coi như là từ lúc vũ trụ bắt đầu hình thành, sau đó nhìn sinh mệnh dần tiến hóa.
Nói tóm lại, nó là một thứ đồ cổ.
Thứ đồ cổ này bị nhốt trong hỗn độn rất nhiều năm.
Ý thức của nó có thể tới rất nhiều thế giới nhưng lại chỉ có thể nhìn mà không làm gì được những thế giới đó.
Nó như một người khách qua đường nhìn những thế giới khác nhau ra đời, lột xác, tiến hóa, từ chưa có sự sống tới có sự sống, từ phồn hoa tới hủy diệt.
Một ngày nào đó đồ cổ thấy buồn chán.
Nó muốn ra ngoài thế giới náo động kia dạo chơi, muốn thoát khỏi hỗn độn.
Nhưng nơi đó như đang giam cầm nó, nó làm gì cũng không thể thoát ra được.
“Tách tách tách tách…”
Một đám quân họ Thần đang há mồm nghe và quyền trượng đang khoe khoang thân thế trâu bò của mình đều sửng sốt nhìn về phía người đang ngồi bên cạnh cắn hạt dưa.
“Tanh tách…” Thời Sênh tiếp tục cắn không kiêng nể gì, “Tiếp tục nói đi, dừng lại làm gì hả?”
“Con kiến thấp hèn lại dám coi thường ta!” Quyền trượng thực tức giận.
“Đương nhiên là con kiến dám coi thường ngươi rồi.
Ngươi khủng bố như thế, sắp trời cao cmnr, ai nhìn lên nổi chứ.” Thời Sênh trợn trừng mắt, thứ đồ chơi này còn