Bối cảnh ở thế giới này hơi khác một chút.
Đứng đầu quốc gia không phải thủ tướng, cũng không phải tổng thống mà là thành viên Hoàng thất.
Khoa học kỹ thuật cũng phát triển hơn thế giới bình thường một chút.
Mà gia nghiệp của nhà họ Dư rất lớn, là quý tộc đỉnh cấp ở đất nước này, lời nói rất có trọng lượng với Hoàng thất.
Pháp luật hầu như chỉ nhằm vào bình dân.
Quý tộc và quan chức đều không bị pháp luật hạn chế, dù có gϊếŧ người thì chỉ cần bán một cái nhân tình là sẽ không sao hết, đây cũng là lý do Dư tam thiếu dám nhận người được đưa tới.
Cả gia đình họ Dư này đều sống ở một khu, có thể dùng từ trang viên để hình dung về khu đó.
Người có uy quyền nhất là lão gia tử.
Vị đứng đầu Dư gia này ở nhà chính, còn những người khác thì ở trong các biệt thự xung quanh nhà chính.
Đây cũng là một trong những lý do Dư tam thiếu dám trắng trợn mang các bé gái về nhà.
Biệt thự của mỗi người được coi là lãnh địa riêng, không ai vô duyên vô cớ xông vào làm gì.
Ngoại trừ Dư lão gia tử thì chỉ có người thừa kế Dư gia là Dư Diệu có quyền lên tiếng nhất.
Người thừa kế này được coi là thiên tài, chỉ riêng lý lịch cá nhân có thể viết ra được cả một quyển sách.
Dư lão gia tử đã tuyên bố hắn chính là người thừa kế Dư gia vì vậy, ở Dư gia, quyền lên tiếng của Dư Diệu chỉ sau mỗi lão gia tử mà thôi.
Thời Sênh đoán người này rất có thể là nam chính.
Cô muốn chờ Nhị Cẩu Tử online rồi sẽ xem qua cốt truyện, tuy rằng cốt truyện chẳng có tác dụng gì nhưng vẫn có thể qua đó tránh một số vấn đề.
Thời Sênh ở trong phòng dưỡng thương mất ba ngày, trong thời gian đó cũng không hề thấy Dư tam thiếu xuất hiện.
Người hầu mang cơm cho cô buôn chuyện rằng hình như hắn bị lão gia tử phái đi xử lý một hạng mục nào đó nên chưa về ngay được.
Muốn gϊếŧ Dư tam thiếu nên Thời Sênh cũng không vội rời đi mà an tâm dưỡng thương.
“Một chút nữa Tam thiếu gia sẽ về nhà, các người cẩn thận một chút.
Đến lúc đó lỡ xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không cứu được các người đâu.”
“Vâng.”
“Mau đi làm việc đi.” Quản gia phân phó đám người hầu xong lại xoay người đẩy cửa phòng của Thời Sênh ra.
Thời Sênh ngồi đần mặt ra ở trên giường, nghe thấy âm thanh cũng chỉ nhìn với vẻ thờ ơ.
Quản gia cau mày, cũng chỉ là đứa ranh con nên hắn cũng không để vào trong mắt: “Diêu tiểu thư, một lát nữa Tam thiếu gia sẽ về tới đây, cô chuẩn bị một chút đi.”
Quản gia bảo người mang tới hai bộ quần áo, Thời Sênh xách lên nhìn, không nói lời nào.
Người hầu đặt quần áo xuống, quản gia lại nói: “Diêu tiểu thư không muốn ăn khổ thì hãy ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm Tam thiếu gia giận.”
Thời Sênh nhếch miệng cười.
Lần này hắn về chính là ngày hắn chết, ông sợ hắn sao? Buồn cười!
Quản gia thấy Thời Sênh vẫn ngồi yên như cũ thì không thèm nói gì nữa.
Những gì có thể nhắc thì hắn cũng nhắc rồi, con bé không nghe thì chỉ có thể tự trách bản thân mình mà thôi.
Chuyện của Tam thiếu gia, đám người dưới như bọn họ đâu dám nói bậy.
Dư tam thiếu quay về cũng không tới chỗ Thời Sênh ngay.
Thời Sênh chờ nửa ngày cũng không nhìn thấy người nên đành phải chạy đi tìm.
Chém một người còn phải tự chạy đi tìm, chán chết!
Biệt thự rất lớn, Thời Sênh không tìm thấy người ở hành lang nên đi xuống lầu, phòng khách rất yên tĩnh, hình như Dư tam thiếu không có ở nhà.
“Tam thiếu gia vẫn chưa về à?”
“Chưa, nghe nói lão gia tử đang rất tức giận, không biết đã có chuyện gì xảy ra.”
“Còn có thể là chuyện gì, chắc chắn là do Tam thiếu gia làm xằng làm bậy ở bên ngoài rồi bị lão gia tử biết được.”
“Suỵt! Cô nói nhỏ thôi, bị quản gia nghe thấy là cô chết chắc đấy!”
Người hầu lập tức im lặng rồi rời khỏi phòng khách.
Thời Sênh nhảy qua cửa sổ tầng trên xuống bãi cỏ bên dưới.
Trong trí nhớ của nguyên chủ thì ở đây có một tòa nhà rất hoành tráng, đó hẳn là nhà chính.
Nhưng mà nơi này chẳng khác nào công viên.
Thời Sênh không biết đi tới nơi đó như thế nào nên quyết định chờ tại chỗ, kiểu gì Dư tam thiếu chẳng phải về đây.
Thời Sênh ngồi xổm trong bóng tối, đang là giữa mùa hè, chỗ nào cũng đầy muỗi bay vo ve, bất cứ lúc nào cũng có thể bay tới đốt một cái.
Thời Sênh chờ tới phát bực, phân thây có khi còn xong rồi ấy chứ, rốt cuộc có chuyện quái gì mà nói lâu