Thời Sênh dùng loại bom thông thường, từ rất xa có thể nhìn thấy khói dày đặc bay lên ở đây.
Phong Cẩm ngồi trên thiết kiếm, nhìn đống đổ nát phía dưới, ánh mắt lấp lánh.
Tiểu Bạch không biết đi vào lúc nào, đang kéo sư phụ nhà mình ra ngoài, khi Thời Sênh tung bom đã tránh họ ra, chỗ hai người khác cũng không ném, nhưng khẳng định sẽ bị bên cạnh ảnh hưởng tới, bị chút vết thương cũng là điều không tránh khỏi.
“Chị ma nữ…” An Tổ bị Thời Sênh xách lên, lúc này cả người như con tôm bò nhoài trên thiết kiếm, thân hình run rẩy, lời không thành tiếng, “Em em… em sợ độ cao.”
Vì sao thanh kiểm này có thể biến to như trong cổ tích bay như thế?
Cái này không khoa học.
Nghe nói người ở hiện trường hôm đó đều bị đưa về sở cảnh sát, khi nhìn thấy một tập thể người ăn mặc loè loẹt đủ kiểu bổ nhào xuống đất, cảnh sát thụ lý cũng có chút ngây người.
Đây là gặp phải tà giáo gì rồi sao?
Đám người đó nói hết lời mới thoát được hiềm nghi tà giáo, nhưng việc huỷ hoại kiến trúc bảo vệ văn hoá trọng điểm là quá đủ cho họ rồi.
Ngôi nhà cổ nổ tung huỷ đi cả giám sát, cảnh sát chỉ nhìn thấy họ tập thể nằm bò bên ngoài, hiềm nghi này làm thế nào cũng không rửa được.
Họ không thể nói việc này là một con ma làm, như vậy có lẽ họ phải vào bệnh viện tâm thần tập thể, việc này thật sự là phải gánh vác.
Dù bên trong có người quen biết lãnh đạo cấp cao, đi quan hệ, tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát, bồi thường là việc phải làm.
Nghe nói có người bồi thường tới khuynh gia bại sản.
Vận khí khá tốt chính là ba người trong ngôi nhà đó chỉ phải đền tiền, không bị chụp ảnh, cũng không bị cảnh sát nhốt.
Khi Tiểu Bạch kéo sư phụ nhà mình ra, vừa hay nhìn thấy cảnh sát.
Đứa trẻ này từ nhỏ đã sợ cảnh sát, phản ứng đầu tiên chính là kéo sư phụ về, nấp đi.
Còn sư phụ của cậu ta cũng tỉnh lại lúc này, hai người hợp lực đưa hai người khác từ bên cạnh ra ngoài, vốn cho rằng thoát được kiếp nạn này.
Nhưng có nạn cùng chịu là truyền thống tốt đẹp, ba người bị người ta bán đứng rồi.
Thêm ba người, khoản tiền bồi thường chia đều lại ít đi một chút, không phải sao?
Từ đây Thiên Đô Sơn cắt đứt với các đại gia tộc trừ ma.
Sự thật chứng minh, có nạn là không thể cùng chịu.
Thời Sênh tu dưỡng mấy ngày liền mới hồi phục lại được, An Tổ đến trường rồi, trong nhà chỉ có Thời Sênh và Phong Cẩm.
Thời Sênh bay tới phòng của Phong Cẩm, hắn đang xem một cuốn thư tayố vàng.
Thấy Thời Sênh vào, cũng không biết tại sao có chút hoảng hốt đem thư tay nhét vào dưới chăn.
Hắn đứng lên kéo rèm cửa lên, ánh sáng trong phòng đột nhiên tối lại, Thời Sênh lúc này mới từ cửa bay tới bên giường.
“Anh đang xem gì vậy?”
Phong Cẩm ngập ngừng nhìn cô ấy, băn khoăn một lát rồi lấy thư tay từ trong chăn ra đưa cho cô.
“Việc xảy ra sau khi em chết đều ghi chép ở đây.”
Thời Sênh nhận lấy, trang giấy của thư tay đó rất thô ráp, hơn nữa hình như niên đại cũng rất lâu.
Lúc đầu, người đó đáp ứng Ninh Nhàn là vì gia tộc của hắn đang lúc nguy nan, cần một món tiền lớn.
Cho nên khi Ninh Nhàn tìm được hắn, hắn bí quá hoá liều.
Nhưng sau khi đem Ninh Oanh đi, hắn không hề làm theo lời Ninh Nhàn nói, khiến nàng tan thành mây khói mà chỉ là phong ấn nàng lại.
Sau này gia tộc Vượt qua nguy nan, hắn rất áy náy việc này, liền nuôi dưỡng Ninh Oanh, sau khi chết cũng giao phó cho con cháu gia tộc, phải nuôi dưỡng tốt Ninh Oanh.
Người đó tên Phong Tín.
Cụ của Phong Cẩm.
Vốn tới lượt Phong Cẩm, không nên để hắn làm việc này, nhưng lúc đó phong ấn của Ninh Oanh xảy ra vấn đề, người khác của Phong gia đều không chịu đi, chỉ trông chờ vào hắn.
Phong ấn vì niên đại rất lâu đã mất hiệu lực, khi hắn tới, vừa hay nhìn thấy Ninh Oanh từ trong phong ấn thoát ra, thoát khỏi phong ấn khiến nàng bị trọng thương, đến kí ức cũng mất.
“Vậy vì sao anh nhặt em về?” Thời Sênh gập lá thư lại.
Sắc mặt Phong Cẩm đột nhiên hơi đỏ, ánh mắt né tránh, “… Lúc đó em… không mặc gì cả.
Tôi nhìn thấy cơ thểem… phải chịu trách nhiệm.”
Thời Sênh: “…” Người hắn nhìn thấy là Ninh