Cuối cùng, Nhất Chiến Thành Danh ngã xuống vì cạn máu.
Hắn rớt kinh nghiệm gần một bậc, còn bị rơi ra một trang bị cam.
Nhất Chiến Thành Danh như bị cắt mất một miếng thịt vậy.
[Thế giới] Nhất Chiến Thành Danh: Ngươi gian lận, ngươi dùng đạo cụ.
Tốc độ của thầy thuốc không thể nào nhanh như vậy được, chắc chắn là cô dùng đạo cụ mới có thể nhanh như thế.
[Thế giới] Dư Quý: Không được dùng à? Ngươi đâu có nói trước đâu, giờ còn trách ta.
[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Đúng là không nói không thể dùng đạo cụ.
Nếu Dược sư mà không dùng đạo cụ thì làm sao có thể thắng được.
Chức nghiệp Dược sư rất hạn chế, người chơi vừa thích lại vừa ghét nhân vật này, đại đa số thời điểm Dược sư đều được bảo vệ ở sau lưng, sẽ không phải lên trước, vì thế Linh sư đánh với Dược sư đã là không công bằng rồi.
Nhất Chiến Thành Danh cũng không nói là không được sử dụng đạo cụ, cái này sao có thể trách người ta được chứ.
Hắn chửi mấy câu, tức giận bất bình rời đi.
Thời Sênh quay lại đấu trường tiếp tục gϊếŧ người.
Ai ngờ Nhất Chiến Thành Danh lại kêu gọi người vây cô lại trong đấu trường, tư thế như thể muốn gϊếŧ cô phải out game vậy.
Đây chính là tràng cảnh đánh không lại liền gọi 500 anh em tới.
Thời Sênh ngược lên ngược xuống Nhất Chiến Thành Danh và đám anh em thân hữu của hắn.
Trên kênh Thế giới gà bay chó sủa, đại đa số người kinh ngạc, cảm thán về thao tác của Đại thần Dư Quý.
Vị Đại thần này lúc nào cũng chỉ online cày cấp, không ngờ lại có thể thao tác giỏi như vậy.
Thời Sênh đang gϊếŧ hăng say thì đột nhiên bị người ta bế lên, “Nên đi ngủ rồi.”
“A, em còn chưa gϊếŧ xong mà.” Thời Sênh tóm lấy máy tính cũng ôm vào lòng theo, đáng tiếc vừa rồi cô buông lỏng tay nên nhân vật đã chết rồi, “A, chết rồi!!! Em suýt chút nữa liên trảm 10 rồi!!!”
Dư Quý một tay ôm lấy cô, một tay rút nguồn điện rồi khép máy tính lại, “Nếu em còn tiếp tục ham chơi game mà không chịu đi ngủ thì sau này sẽ không cho em chơi nữa.”
Thời Sênh bò vào lòng hắn, mệt mỏi đáp: “Anh thật là quá phiền.”
Dư Quý bế cô ra khỏi thư phòng, đưa cô về phòng ngủ.
Phòng này trước kia hắn ở, giờ bị Thời Sênh chiếm.
Hắn cũng không có ý đổi phòng cho cô mà tự đi phòng khác ngủ.
Nửa đêm, Dư Quý nghe thấy tiếng mở cửa, hắn mở mắt ra nhưng không động đậy gì.
Tiếp theo sau đó, hắn liền cảm thấy giường bị lún xuống.
Một thân hình nhỏ bé đang bò lên giường, chui vào trong chăn của hắn.
Tay nhỏ bò lên ngực hắn rồi chậm rãi quấn lấy cái eo.
“Sao em lại ra ngoài được?” Dư Quý tóm lấy cái tay của Thời Sênh, thuận thế bật đèn ở đầu giường lên, nhìn chăm chú vào cô bé ở bên cạnh.
“Thì đi ra ngoài thôi, chẳng lẽ em còn có thể xuyên qua tường chắc.” Thời Sênh đối mắt với Dư Quý, trả lời với vẻ mặt đương nhiên.
“Tôi khóa cửa, bên ngoài có người canh gác.”
“A, em phá cửa ra.”
“Người thì sao?”
“Cũng đập.” Thời Sênh hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Anh cảm thấy căn phòng đó có thể nhốt em lại ư? Những người đó có thể canh giữ em thật sao? Dư Quý, em đã dám gϊếŧ người ở nhà anh, anh cảm thấy em vô hại vậy à? Nếu không phải em cam tâm tình nguyện thì anh vĩnh viễn cũng không giữ em lại được.”
Dư Quý: “…”
Hắn buông tay Thời Sênh ra.
Thời Sênh lập tức dán sát lại ôm hắn.
Dư Quý cảm thấy hơi luống cuống, không biết phải đặt tay ở chỗ nào.
Hắn hít sâu một hơi, “Về phòng của em đi.”
“Không thích.”
Dư Quý kéo tay cô xuống, định bế cô về phòng.
Thời Sênh không vui: “Anh mà dám bế em về phòng thì em sẽ đi ngay lập tức.”
Dư Quý sững lại, trầm mặc hồi lâu rồi lại nằm trở lại giường, “Ngủ không được nghịch ngợm, không cho nói mơ, không được ngáy ngủ, không được chảy nước dãi.”
Liên tiếp mấy cái không được nện xuống đầu Thời Sênh.
“Anh đúng là lắm chuyện.” Thời Sênh lẩm bẩm nói.
Dư Quý tắt đèn, ôm thân mình nhỏ bé của cô vào trong lòng, bàn tay ấm áp đặt sau lưng cô, vỗ nhè nhẹ như dỗ trẻ con ngủ, không hề có suy nghĩ bẩn thỉu nào, cả người hắn đều rất bình thản.
Thời Sênh cảm thấy thực kỳ quái, nếu không phải là người có đam mê đặc thù thì sao lại cướp cô về chứ.
“Dư Quý.”
“Sao?”
“Tại sao anh