“Ể, làm gì ở đây thế, mở hội nghị trên hành lang đấy à?” Một giọng nói đầy ngả ngớn truyền ra từ khúc ngoặt, sau đó một chàng trai mặc vest màu hồng nhạt đi tới với dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Dư Diệu hơi cau mày, sau đó lại cố gắng che giấu, khẽ gật đầu: “Tam hoàng tử.”
“Vừa rồi hình như tôi nghe thấy cậu muốn Dư Quý phải cho cổ phần hả?” Người đàn ông không thèm để ý tới Dư Diệu, trong giọng điệu ngả ngớn có mấy phần lạnh lẽo, “Có chuyện gì thế? Cổ phần là thứ nói cho thì có thể cho sao?”
“Tam hoàng tử, vì hôn lễ của em gái tôi, chú Ba là trưởng bối nên cũng coi như cho tiểu bối một lời chúc phúc.” Dư Diệu giải thích.
“Chúc phúc? Của cải của chú Ba cậu là do tôi tài trợ, nói trắng ra là, hết thảy những gì của cậu ấy đều là tôi cấp cho, các người muốn đồ của tôi phải không?” Tam hoàng tử hừ lạnh, “Có phải Dư gia các ngươi đã há miệng quá lớn rồi không hả?”
“Tam hoàng tử.” Dư Diệu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tam hoàng tử, “Em gái tôi là Thái tử phi tương lai.”
“Thế thì sao chứ?” Tam hoàng tử hừ lạnh, “Dù cô ta có là Thái tử phi thì thân phận của tôi vẫn cao hơn cô ta.
Cậu còn muốn dùng thân phận áp tôi cơ à?”
Dư Diệu: “…”
Hắn căn bản đâu có ý này đâu cơ chứ?
Ý của hắn là mấy thứ này chẳng phải cuối cùng cũng là vì cho Hoàng thất bọn họ có mặt mũi sao?
Thời Sênh lén lôi kiếm ra, thừa dịp Tam hoàng tử đang nói chuyện với Dư Diệu liền vọt ra, giơ kiếm lên và bổ xuống.
Thân thể cô rất nhỏ bé, lại xuất hiện bất ngờ, Dư Diệu hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị tấn công, trong lòng chịu kinh hãi cực độ, vì vậy Thời Sênh liền nhất thời chiếm được thế thượng phong.
Tuy rằng sức vóc của Thời Sênh yếu nhưng uy lực của thiết kiếm lại rất lớn, chỉ bổ mấy cái đã đánh ngã Dư Diệu xuống đất, sau đó ra mệnh lệnh y như môt nữ vương: “Ném hắn ra ngoài cho tôi!”
Mẹ nó, dám chạy tới trước mặt vợ cô khoa tay múa chân, gϊếŧ chết nhà ngươi.
Tam hoàng tử: “…”
Thượng Thư: “…”
Nhân viên vây xem: “…”
Bọn họ vừa thấy gì thế?
Một loli tay xách kiếm đánh ngã một người, mà người này lại là họ hàng của Tổng giám đốc.
Thời Sênh chọc thiết kiếm xuống đất, trên mặt đất liền xuất hiện một cái lỗ, mọi người không nhịn được nuốt nước bọt, đó là kiếm thật ư? Mẹ kiếp, ai lại dám cho nhóc loli này dùng kiếm thật vậy?
“Lời của em không dùng được đúng không?” Thời Sênh nhìn Dư Quý.
“Ném người ra ngoài.” Dư Quý nghiêng đầu phân phó Thượng Thư.
Thượng Thư: “…” Không phải chứ cậu Ba, tuy rằng ông ta cũng tức tối với hành vi của Dư gia thật, nhưng mà loại chuyện ném người thì… có phải hơi quá đáng không…
Thôi được rồi, chẳng có gì quá đáng hết.
Thượng Thư nhanh chóng gọi người lên kéo Dư Diệu đi.
Toàn bộ quá trình, Dư Diệu vẫn còn chìm trong đờ đẫn, đến tận khi bị ném ra ngoài rồi, sự tức tối và ngượng ngùng mới lập tức bùng nổ.
“Tan đi, tan đi, đi làm việc đi.” Thượng Thư đuổi đám người đang xúm lại đi.
Dư Quý liếc nhìn kiếm trong tay Thời Sênh, hơi ngoài ý muốn là mặc dù trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng thấy quen thuộc.
Nếu là quen thuộc thì hắn cũng chẳng rối rắm quá lâu làm gì, khom lưng xuống bế Thời Sênh lên đi về phía văn phòng, “Cậu tới đây làm gì?”
“Aizz.” Tam hoàng tử hoàn hồn, đôi tay đút vào túi quần, cà lơ phất phơ đi theo sau lưng hắn: “Tôi tới xem… chuyện lạ thế kỷ của cậu mà.”
Thời Sênh ghé vào bả vai Dư Quý nhìn Tam hoàng tử, người này là Hoa Phi Hoa à?
Là Tam hoàng tử của Hoàng thất trong thế giới này sao?
Loại người này mà lại là thành viên Hoàng thất ư?
Hoàng thất có bệnh rồi!
Tam hoàng tử làm mặt quỷ với Thời Sênh, “Tôi không ngờ cậu lại tìm một nhóc loli… Tôi nói này Dư Quý, dù cậu có đói bụng ăn quàng thì cũng phải nhìn xem người ta mới bao nhiêu tuổi chứ, có thể thừa nhận được cậu không hả? Với cái đó của cậu…”
Dư Quý quay đầu lại lườm Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử liền ho khan: “Khụ, quen mồm thôi.
Sau này tôi sẽ chú ý, nơi này có trẻ con.”
Vài người đi vào văn phòng, Thượng Thư thức thời không đi vào theo.
“Bé con, tên nhóc là gì?” Tam hoàng tử cười tủm tỉm với Thời Sênh giống như một ông chú bắt cóc lừa bán trẻ con vậy.
“Đừng động vào người của tôi.”