Thời Sênh vốn định tìm một chỗ ở nhưng vì trên người không có giấy tờ gì nên cuối cùng chỉ có thể bỏ tiền ra thuê người thuê giúp mình một căn phòng, sau đó cam đoan người của Dư Quý không thể tìm được mình rồi mới yên tâm vào game.
[Mật] Hoa Phi Hoa: Nhóc con, em trốn rồi à?
[Mật] Ông Nội Bây: Không được hả?
[Mật] Hoa Phi Hoa: Ha ha ha ha, được chứ.
Anh đây chưa thấy cái bộ dạng kia của Dư Quý bao giờ, nhóc con giỏi lắm đấy.
Lúc đầu hắn còn tưởng Dư Quý chỉ muốn nuôi cô bé này mà thôi, chưa bao giờ nghĩ cô bé này có thể khiến cho Dư Quý mấy ngày liền không đi làm, cho tất cả người của mình đi tìm cô, thậm chí còn cả nhờ tới hắn nữa.
[Mật] Ông Nội Bây: Không có việc gì thì mời điện hạ chim cút đi.
[Mật] Hoa Phi Hoa: Em cũng đừng chơi đùa quá mức.
Tôi thấy Dư Quý thực sự quan tâm tới em.
Con gái tùy hứng một chút cũng không sao, nhưng tùy hứng quá mức thì sẽ làm người ta không chấp nhận được đâu.
Em là người thông minh, hẳn là cũng hiểu điều đó.
[Mật] Ông Nội Bây: Ai bảo anh là tôi đang chơi đùa hả? Nếu anh ấy vẫn cứ ôm cái suy nghĩ kia thì tôi sẽ không bao giờ ở bên anh ấy.
Tôi không sợ mất đi anh ấy vì tôi biết tôi sẽ không mất.
[Mật] Hoa Phi Hoa: Em hiểu cậu ta được bao nhiêu chứ?
[Mật] Ông Nội Bây: Ít nhất là hiểu hơn anh.
[Mật] Hoa Phi Hoa:…
Tam hoàng tử cảm thấy Thời Sênh rõ ba hoa chích chòe.
Hắn đã biết Dư Quý từ hồi hai người cùng mặc quần thủng đít tới giờ.
Trên thế giới này, có thể nói hắn chính là người hiểu biết Dư Quý nhất.
Cô nhóc này mới biết Dư Quý được bao lâu chứ? Lại dám bảo mình hiểu biết Dư Quý hơn hắn nữa cơ ấy.
Thời Sênh tắt khung thoại đi, vào đấu trường phát tiết một hồi.
Cái tên đần kia làm thật sự muốn chơi trò ngục giam, ai muốn chơi trò đó với hắn chứ!
Muốn chơi cũng phải là ông đây nhốt hắn vào, vậy mà hắn lại muốn nhốt cô, ăn gan hùm mật gấu rồi!!!
[Thế giới] Kẻ Báo Thù: Ông Nội Bây hôm nay tới tháng à? Sao như điên rồi thế hả?
[Thế giới] Chinh Phục: Rõ ràng là điên cmnr, ông đây bị cô ta đuổi theo chém gϊếŧ, cứ như không gϊếŧ được tao thì hôm nay sẽ là tận thế vậy.
[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Không thấy mấy ngày rồi cô ấy không online sao? Vừa online đã nổi điên là sao nhỉ?
[Thế giới] Cô Nàng Đẹp Trai: Có lẽ tới tháng rồi? Con gái lúc nào chẳng có mấy ngày này, các ngươi phải thông cảm.
[Thế giới] Nói Đạo Lý: Các cô tới tháng đều như thế hết à? Thế thì đáng sợ quá nhỉ…
#Ông Nội Bây chuyên dùng plug in sau mấy ngày mất tích thần bí, vừa trở về liền như bị điên#
Topic này nhanh chóng trở nên hot, có rất nhiều người chạy tới đấu trường nhìn xem, kết quả đều bị gϊếŧ đến không còn một manh giáp.
Đấu trường như một cái lò gϊếŧ mổ, nếu không phải bên ta không thể gϊếŧ thì có khi cô đã gϊếŧ cả người phe mình rồi.
Thời Sênh vẫn luôn ở đấu trường, ai gọi cũng không để ý.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi [Ông Nội Bây] đạt được thành tựu đấu trường [Ai dám tranh hùng], đạt được [Tử Kinh Chiến giáp]
[Thế giới] Kẻ Báo Thù: Mẹ kiếp!
[Thế giới] Mỗi Ngày Đều Lên Báo: Hình như danh hiệu Ai dám tranh hùng của đấu trường phải liên trảm 999 lần mới được mà? Cô ấy đã ở trong đấu trường bao lâu rồi thế hả?
[Thế giới] Nhân Cẩu Thù Đồ: Đại thần, có bán Tử Kinh Chiến giáp không nhỉ?
[Thế giới] Trên Thương Trường Chỉ Nói Chuyện Làm Ăn: Tử Kinh Chiến giáp, ta cũng muốn mua, Đại thần có bán không thế?
Thời Sênh bị cưỡng chế truyền tống ra khỏi đấu trường, nguyên nhân là vì cô đã gϊếŧ quá nhiều người…
Trong trò chơi mà cũng có giả thiết này, thật sự quá kỳ diệu, gϊếŧ được nhiều người cũng là lỗi của ông à?
Cô vừa ra ngoài đã bị một đống tin tức bao phủ, nhiều nhất chính là muốn mua lại Tử Kinh Chiến giáp.
Vừa rồi hình như có thứ gì nhảy ra thật, cô không nhìn mà ném luôn nó vào trong túi đồ.
Thời Sênh click mở túi đồ, một bộ Tử Kinh Chiến giáp tỏa ra thần quang lấp lánh.
Tử Kinh Chiến giáp là trang bị của Kiếm khách, không phù hợp với chức nghiệp của cô, đối với cô nó chẳng khác nào rác rưởi cả.
[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Chị nhỏ, rốt cuộc cô cũng chịu ló mặt lên rồi? Tâm trạng không vui à?
[Mật] Ông Nội Bây: Có chuyện thì nói.
[Mật] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Đi phó bản nào, có đi không?
[Mật] Ông Nội Bây: Đi chứ.
[Mật] Nhất Tiếu