Thầy Trừ Ma dù trong lòng không đồng ý thừa nhận Phong Câm, nhưng trong tay Thời Sênh nắm ảnh của họ.
Bức ảnh nhục nhã như thế nếu thật sự lấy ra, khách hàng nhìn họ thể nào, làm sao còn tin họ nữa?
Thể là nghi thức thụ phong Tông Sư của Phong Cẩm Vân là được xác định.
Thời gian định vào ngày 5 tháng 12, địa điểm ở nhà họ Phong.
Thật ra Phong Cẩm thấy rất kì lạ, vì sao không có ai tới gây phiền phức, cứ coi như lúc đó họ bị uy hϊếp, đợi sau khi họ trở về cũng khẳng định không nuốt nổi cục tức nay.
Nhưng họ không chỉnuốt được, còn muốn tổ chức nghi thức thụ phong Tông sư cho hắn, có ma.
Thời gian Thời Sênh ra ngoài càng ngày càng dài, có lúc ban ngày cũng không thấy cô.
Bất luận Phong Cẩm hỏi thế nào, Thời Sênh hoặc là né tránh không trả lời, hoặc là trực tiếp hôn hắn để chuyển sự chú ý.
“A? Giờ sao?”An Tổ bịt chặt điện thoại, nhận điện thoại như đi ăn trộm.
Phong Cẩm dừng bước, lùi về phòng, ngay khi hắn đóng hờ cửa phòng, An Tố liền nhìn về phía hắn.
“Được, em lập tức tới.
Ủm, em sẽ cẩn thận.” An Tổ ngắt điện thoại, về phòng lấy túi, nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài.
Phong Cẩm lấy áo khoác, đi theo sau An Tố.
Vì việc lần trước, khi hắn không dùng xe, Thời Sênh liền đem xe của hắn cho An Tố dùng, cho nên lúc này An Tổ lái xe của hắn ra khỏi tiểu khu.
Phong Cẩm chỉ đành gọi xe đi theo sau.
An Tổ càng lái càng tới chỗ hoang vu, bác tài xế đã không không dám lái về phía trước nữa, Phong Cẩm chỉ đành không ngừng thêm tiền, cho tới khi chiếc xe trước mặt dừng trước một nghĩa trang, tài xế xe để Phong Cẩm lại rồi chạy đi nhanh như chớp.
Nửa đêm nửa hôm tới nghĩa trang bỏ hoang như là bị bệnh.
Phong Cẩm biết nghĩa trang này, đây là nghĩa trang thời kì dân quốc, đã bỏ hoang mấy chục năm rồi.
An Tố đã đạp lên cỏ dại cạo bằng nửạ người, sắp biến mất khỏi tầm mắt Phong Cấm, hắn Vội vã đi theo.
Nghĩa trang này hình bậc thang, cỏ tạp che kín lối đi, An Tố té lên té xuống, cũng không biết đi đường hay là mộ.
Gần đây cô làm không ít việc, gan cũng luyện to hơn chút, nhìn thẳng phía trước đi lên, trong lằng mặc niệm, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy.
Cho tới khi tới đỉnh núi, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô mới thở phào, bước mấy bước nhỏ tới, “Chị ma nữ.”
Sắc mặt Thời Sênh hơi trắng đang tựa vào một mảnh bia mộ, thân hình mỏng manh.
“Chị ma nữ… sắc mặt chị sao khó coi như vậy, lần này gặp phải người rất lợi hại sao?” An Tổ nhìn rõ sắc mặt cô, lập tức lên trước đỡ, sốt ruột hỏi thăm.
Thời Sênh hơi hơi lắc đầu.
“Vì sao chị muốn giấu Phong tiên sinh, anh ấy lợi hại như thế, anh ấy có thể giúp chị”
“Anh ấy là người, rất yếu ớt.”
“Nhưng chị cũng không phải là vạn năng An Tổ thật sự nghĩ không hiểu, vì sao cô phải một mình gánh lấy.
“Ai nói ta không phải, hôm nay chỉ là không cấn thận, muốn mạng của ta thì còn phải tu luyện mây nghìn năm.”
An Tố: “…” Đã là bộ dạng này rồi còn không biết ngượng tự luyến.
“Chị ma nữ, chị mau hồi phục đi, không thì buổi sáng em sẽ trở về một mình, ánh mắt đó của Phong tiên sinh…” Đã sắp chém chết ta.
Aaaa, Phong tiên sinh giờ có thể dùng ánh mắt chém chết cô ấy.
An Tố đột nhiên không nói chuyện, trái lại kinh hoàng nhìn phía sau cô, Thời Sênh quay đầu nhìn sang.
Phong Cẩm yên lặng đứng ở bên đó, gió núi thổi đám cỏ dại xung quanh hắn lay động, toàn thân hắn giống như có một dòng chảy ngầm, tuôn trào cuồn cuộn.
Thời Sênh trừng mắt nhìn An Tổ một cái, sao cô đưa hắn tới?
An Tố vô tội, côkhông biết Phong tiên sinh đi theo phía sau!
Khi cô ấy ra khỏi cửa rõ ràng xác định, khi tới cũng đặc biệt cẩn thận, rốt cuộc làm thê nào mà Phong tiên sinh lại theo tới tận đây?
Phong Cẩm một chữ cũng không nói, đưa Thời Sênh về nhà, An Tố vô cùng thông minh cút về phòng của mình, khóa chặt cửa lại.
Phong tiên sinh quá đáng sợ.
“Phong Cẩm…”
Phong Cẩm ôm Thời Sênh vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, đưa tay cởϊ qυầи áo trên người