Khách sạn quốc tế Thụy Điển.
Hôm nay là ngày cô Hai Dư gia kết hôn với người đứng đầu Hoàng tộc trong tương lai.
Người tới tham dự hôn lễ nối liền không dứt.
Dư Quý là người nhà cô dâu, ngồi ở chỗ dành cho người nhà, gương mặt hắn hơi tiều tụy giống như lâu rồi không được nghỉ ngơi.
“Tiếp theo đây mời cô dâu bước lên.”
“Bộp bộp bộp.”
Cô dâu bước lên thảm đỏ trong sự bao quanh của mấy cô bé, cậu bé xách giỏ hoa.
Dư Quý hoảng hốt, dường như hắn đang thấy một cô bé mặc váy cưới màu trắng tinh đang đi về phía mình.
Dư Quý hoàn toàn không nghe rõ người ta nói gì ở bên trên.
Thượng Thư đẩy Dư Quý, đưa một phần văn kiện cho hắn.
Dư Quý mờ mịt liếc nhìn ông ta, trên mặt viết mấy chữ to “Làm gì thế?“.
Thượng Thư chỉ vào văn kiện, lại chỉ lên trên.
Đây là cổ phần mà ông chủ bảo cậu tặng cho cô Hai.
Dư Quý hoàn hồn, tiếp nhận lấy cái túi văn kiện trong tay Thượng Thư, đứng dậy bước lên bục cao.
Đây là văn kiện chuyển nhượng cổ phần, hắn thay mặt Dư gia tặng quà cho vãn bối.
Mặc dù hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng trong thân thể hắn đang chảy dòng máu của Dư gia.
Dơ bẩn, tham lam, ích kỷ, cố chấp.
Dư gia cho hắn một sinh mạng, lại cũng đồng thời giao cho hắn những thứ đó.
“Cảm ơn chú Ba.” Cô dâu mỉm cười nhận lấy túi văn kiện.
Mặt Dư Quý đầy hờ hững.
Khi cô dâu đưa văn kiện cho người bên cạnh thì người phía sau lại đột nhiên cướp lại.
Hắn xoay người đối mặt với khách khứa.
“Dư Quý, mày làm gì thế kia?” Ông già Dư ở bên dưới tức giận mắng chửi.
Dư Quý xé nát văn kiện: “Từ nay về sau, Dư Quý tôi và Dư gia không có quan hệ gì.”
Hắn muốn vạch rõ quan hệ với bọn họ.
Hắn muốn vứt bỏ những thứ kia, đi tìm thứ thuộc về hắn, người thuộc về hắn…
Dư Quý giơ tay ném đống giấy vụn đi.
Những trang giấy trắng bay đầy trong không khí.
Hắn rời khỏi lễ đường trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người.
Thượng Thư cắn răng đứng yên, cuối cùng không thể không đuổi theo Dư Quý.
Dư Quý bước ra khỏi khách sạn.
Ánh mặt trời rơi trên người hắn như mang tới cho hắn sự ấm áp.
Trong ánh sáng mặt trời, hình như có người đang đi về phía hắn.
Hơi thở của Dư Quý đột nhiên dừng lại, hắn ngơ ngác nhìn thân ảnh kia.
Cô gái nhỏ từng bước bước lên bậc thang, cuối cùng dừng lại trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn lên, ánh mặt trời tán nhỏ trong mắt cô, đẹp vô cùng rực rỡ.
Âm thanh ồn ào náo động xung quanh đều như biến mất, chỉ còn lại cô gái nhỏ trước mặt này.
Dư Quý mím chặt môi, ngồi xổm xuống ôm chầm lấy người trước mặt, độ ấm quen thuộc len lỏi vào trong trái tim, chân tay lạnh lẽo cũng dần ấm lên theo.
Cô hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi.” Dư Quý đáp, “Chỉ cần em không rời khỏi tôi thì bắt tôi làm gì cũng được.”
Tôi có cả thế giới, nhưng thế giới đó lại không có em, vậy thì thế giới ấy có tác dụng gì.
Thời Sênh duỗi tay ôm cổ hắn, nghiêng đầu hôn lên má hắn: “Em rất nhớ anh.”
“Tôi cũng nhớ em, nhớ đến phát điên.” Giọng Dư Quý hơi run.
Hắn rất muốn hôn cô.
Nhưng cô còn nhỏ như thế, hắn chỉ có thể ngăn lại suy nghĩ điên cuồng kia, dùng ngôn ngữ để biểu đạt nỗi nhớ cô.
“Về nhà thôi.” Thời Sênh vỗ lưng hắn.
“Ừ, về nhà.”
Dư Quý cầm tay cô rồi đứng lên, đi về phía chiếc xe ở đằng xa.
Hắn mở cửa xe để Thời Sênh ngồi lên.
Dư Quý vừa mới ngồi vào ghế lái thì đột nhiên lại có người chui vào ghế sau, thở hổn hển nói: “Lái xe, lái xe, mau lái xe.”
“Cố Tiếu, mày đứng lại cho bà!!!”
Thời Sênh quay đầu nhìn người vừa lên xe, một cô gái thật trẻ, tóc đuôi ngựa, quần áo đơn giản, sau lưng đeo một cái ba lô, có lẽ vì đã chạy rất lâu nên mặt đỏ bừng bừng.
“Hi.” Cô gái vẫy tay chào Thời Sênh, sau đó lại cầu xin Dư Quý: “Anh trai à, mau lái xe đi, người đàn bà kia muốn bắt tôi để bán cho bọn buôn người, cứu mạng một người còn hơn xây bảy tháp chùa mà.”
Thời Sênh: “…”
Đây tuyệt đối không phải nữ chính được miêu tả trong cốt truyện.
Nữ chính này đã thay đổi đến mức quá quỷ dị rồi.
“Lái xe đi.”
Dư Quý định ném người ra, thấy Thời Sênh mở miệng nên đành phải từ bỏ quyết định này, giơ chân giẫm ga, lái xe đi.
Người đuổi theo phía sau chỉ có thể chỉ vào đuôi xe chửi ầm ĩ.
Cố Tiếu thở phào nhẹ nhõm: “Anh trai, anh đúng là người tốt, người tốt sẽ được thiện báo.”
Từ đầu tới cuối, Dư Quý đều làm mặt lạnh, không biết lúc nào có thể ném người này xuống nhỉ?
Cố Tiếu quả có hơi thần kinh.
Căn cứ vào quan sát của Thời Sênh thì cô ta cũng không trùng sinh.
Cốt truyện mà Nhị Cẩu Tử cho cô rõ ràng không chuẩn.
[…] Ký chủ, cái