Người của Dư gia không hiểu ra sao, ai mà có khả năng đó chứ?
“Ting ting ting…”
Điện thoại của mấy người đều đồng thời đổ chuông, mọi người nhìn nhau rồi ai nghe điện thoại của người nấy.
“Cái gì?”
“Vốn lưu động biến mất?”
“Anh có chắc không?”
Tất cả vốn lưu động đều biến mất như tan vào không khí vậy.
Tầm mắt của mọi người đều rơi xuống người Thời Sênh.
Cô nhếch miệng cười, vừa rồi cô chẳng làm gì cả, một đứa trẻ con thì có thể làm ra được chuyện đó sao?
Nhưng mà ngoại trừ cô ta ra thì còn ai vào đây nữa chứ?
Cô ta vừa mới nói xong câu kia thì bọn họ liền nhận được tin tức đó luôn mà.
“Có thích hay không hả?” Thời Sênh cười hỏi.
Mọi người: “…” Thích cái đầu ấy!
“Mày làm thế là trái pháp luật!” Có người tức giận mắng, “Bên ngoài còn có cảnh sát đấy.”
“Nếu tôi đã dám làm thì sẽ nắm chắc cảnh sát chẳng bắt được tôi.” Thời Sênh mỉm cười, giọng điệu vừa kiêu ngạo lại vừa điên cuồng, “Dù có bắt được thì cũng có ích gì, cùng lắm thì vượt ngục thôi.”
Mọi người: “…”
“Hiện tại, mời các người cút khỏi đây.” Thời Sênh lạnh mặt.
“Mày…”
Bên công ty nhà mình không ngừng gọi điện tới, nhóm người này chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì nên rời đi trong tâm trạng đầy lo lắng.
Văn phòng chỉ còn lại Tam hoàng tử và Thượng Thư.
“Nhóc con.” Tam hoàng tử lặng lẽ giơ ngón cái với Thời Sênh, “Không phải em làm thật đấy chứ?”
“Bọn họ ra tay trước.” Nếu bọn họ không bức Dư Quý thì cô cũng sẽ không làm gì, làm cái này chỉ để phòng ngừa vạn nhất mà thôi.
“Nếu ai mà chọc phải em thì quả thực chỉ có thể nhận xui xẻo mà thôi.
Dư Quý thua trên tay em quả không thiệt.” Tam hoàng tử lắc đầu, may là hắn không trêu vào cô nhóc này.
Tam hoàng tử xua cảnh sát đi.
Ở thế giới này, Hoàng thất là lớn nhất, cảnh sát cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vốn lưu động của Dư gia đều đột nhiên biến mất, nhiều vốn lưu động như thế, bọn họ phải tìm tiền ở đâu ra để bù vào đây, không có vốn lưu động thì nguy rồi.
Toàn bộ Dư gia đều xác nhận là Thời Sênh làm.
Thời Sênh để bọn họ tự đi điều tra, kết quả tất nhiên chẳng điều tra ra cái gì.
Dư gia còn bị nghi ngờ là đầu óc có vấn đề.
Một cô bé như thế này thì có thể làm được chuyện lớn gì chứ? Chẳng phải bọn họ đã sống uổng phí nửa đời người rồi sao?
Cảnh sát có sống uổng phí hay không Thượng Thư không biết, nhưng ông ta biết rằng mình đã sống không uống phí chút nào.
Tuy rằng lúc trước đã từng nhìn thấy cô bé này gϊếŧ người không chớp mắt, nhưng ai mà biết được cô ấy còn có tài như thế, có thể lập tức chặt đứt vốn lưu động của Dư gia.
Hacker đều trâu bò như thế sao?
Vậy chẳng phải bọn họ chỉ cần nuôi mấy hacker trong công ty là thiên hạ vô địch rồi à?
Không đúng, mở công ty làm gì, bảo hacker trộm tiền về còn nhanh hơn ấy chứ.
Nhưng mà Thượng Thư không biết, chuyện này sao có thể làm dễ dàng như thế được.
Đầu tiên là Thời Sênh tới từ Tinh Tế, là thế giới đẫn đầu về công nghệ thông tin, tiếp theo là cô có thể làm mà khiến người ta hoàn toàn không truy tung được, bây giờ lấy đâu ra được hacker nào hành động mà không để lại dấu vết gì cơ cứ?
Quan trọng nhất là, hacker cũng có tác phong của hacker, đại đa số hacker đều là nghiên cứu kỹ thuật của chính mình chứ không phải lợi dụng nó để ăn cắp tiền của người khác.
Loại hacker ăn cắp tiền đều là hacker mũ đen.
Nhóm hacker đều tẩy chay loại người như thế.
Chỉ cần Dư gia tìm được vốn lưu động động thì sẽ lại bị Thời Sênh cướp đi rồi lại trả về nguyên chủ, trừ phi bọn họ dùng tiền mặt.
Nhưng thời đại này rồi ai còn dùng tiền mặt nữa? Nhiều tiền mặt như thế, bọn họ phải dùng tới mấy cái xe tải mới chở được hết chứ?
Cuối cùng, những người này đều không muốn cho vay tiền nữa, rốt cuộc tiền này quay lại quá quỷ dị, lỡ như đối phương bực mình lên lấy luôn cả tiền của bọn họ đi thì sao chứ?
Người của Dư gia tức sắp chết rồi.
Tất cả mọi người đều biết việc này là do Thời Sênh làm, nhưng mà không có chứng cứ, bọn họ biết làm gì cô chứ?
Cuối cùng, chuyện này ầm ĩ đến mức Tam hoàng tử cũng cắm một chân vào.
Hắn có cửa sau là Dư Quý nên nhanh chóng trở thành cổ đông lớn nhất của Dư Quý.
Tuy rằng Dư gia còn một ít cổ phần nhưng vẫn không thể so được với Tam hoàng tử.
Có lẽ Tam hoàng tử cũng vì trút giận cho Dư Quý nên không bao lâu sau lại bán cổ phần lại cho công ty đối địch của Dư gia với giá thấp.
Hai thế lực đối địch cùng đấu đá nhau ở trong một công