Trải qua chuyện của Hắc Nha, mọi người đều kính nể nhưng không dám lại gần Thời Sênh.
Thời gian lao động tập thể trong nhà giam, phạm nhân nam và phạm nhân nữ sẽ tập hợp chung lại với nhau.
Đây mới là lúc hỗn loạn nhất.
Hôm nay nhiệm vụ của phạm nhân nữ là trồng khoai tây.
Thời Sênh ngồi bên cạnh nhìn đám người bên kia làm việc, bảo cô đi trồng khoai tây, thà bảo cô đi nổ tung cái nhà tù này thì còn có khả năng hơn.
Trong nhà tù, những kẻ có chút địa vị ví dụ như Răng Vàng đều không cần đích thân đi, chỉ cần giống như Thời Sênh ngồi một bên quan sát là được.
Người của phòng giam nam thong dong đi đến.
Không có lớp lưới điện ngăn cách, đám phạm nhân nam càng to gan hơn, sờ chỗ nọ nắn chỗ kia.
Nếu không phải có giám ngục cầm súng đi bên cạnh, đám phạm nhân này có lẽ còn xông thẳng vào làm việc ở đây luôn.
Khi lao động có lẽ là lúc đám phạm nhân này vui vẻ nhất.
Trước đây đều là nhìn được mà không ăn được, bây giờ tuy vẫn không ăn được, nhưng ít nhất còn sờ được.
“Hi, cô gái nhỏ.”
Bóng đen đột ngột bao phủ trước mặt Thời Sênh.
Một người đàn ông cơ bắp đứng trước mặt Thời Sênh, đang híp mắt nhìn cô.
Gã đàn ông cơ bắp giơ cái móng heo ra, sờ cằm Thời Sênh, “Nhìn em non nớt thế này, sao lại phải vào đây? Để anh xem nào, làn da này, chẹp chẹp…”
Thời Sênh nhíu mày, từ từ đứng lên, không hề do dự đá một phát vào đũng quần gã đàn ông cơ bắp.
Hắn không hề đề phòng, chỉ có thể cảm thấy bản thân mình là đàn ông, chiếm ưu thế về mặt giới tính, không hề coi một cô gái gầy yếu như Thời Sênh ra gì.
Thế nhưng khi cơn đau đớn từ một chỗ nào đó truyền đến, hắn mới hiểu ra mình đã quá sơ suất.
Thời Sênh đá xong đũng quần, lại vật ngã hắn xuống đất.
Cô khom lưng nhìn hắn ta “Không có bản lĩnh lên trời xuống đất mà cũng dám trêu chọc tao sao?”
Gã đàn ông cơ bắp giơ tay giữ chặt đũng quần, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như tắm, cắn chặt răng, không dám hé răng nói nửa lời.
Đám phạm nhân đứng phía xa vô thức khép chặt chân lại, cô gái nhỏ mà sao hung dữ quá.
“Làm gì thì làm đi, hôm nay không hoàn thành xong công việc thì đừng có về ăn cơm.
Ngẩn ra đấy làm gì, làm việc nhanh lên.” Giám ngục đứng bên ngoài gào thét.
Thời Sênh coi như không có chuyện gì ngồi lại chỗ cũ.
Gã đàn ông cơ bắp oán hận liếc nhìn Thời Sênh mấy lần, từ dưới đất lồm cồm bò dậy đi xiêu vẹo.
Thế nhưng rất nhanh sau đó đã thấy hắn dẫn theo mấy phạm nhân nam khác đến, dáng vẻ hung hăng đó rõ ràng là đến gây chuyện.
Ba Bông Hoa Vàng phát hiện ra có điều bất thường, vội vã vây xung quanh Thời Sênh.
Gã đàn ông cơ bắp đứng sau một tên đầu trọc cúi đầu khom lưng.
Tên đầu trọc xoa xoa cái đầu trọc còn nhẵn hơn cả cái bóng đèn của hắn, giọng nói thô ráp, “Con nhãi ranh móng vuốt cũng sắc bén đấy.
Người của tao mà mày cũng dám động vào.”
“Đánh rồi thì sao, mày có dám đánh lại không?” Thời Sênh liếc nhìn tên đầu trọc, ngữ khí thờ ơ không hề đếm xỉa, nhưng lại khiến người ta vừa nghe đã cảm nhận được lửa giận lôi đình, mười phần khiêu khích.
Tên đầu trọc mới đến gần đây, nhưng đã diệt gọn thành công tên trùm ngục*.
* Trùm ngục: Tên bá chủ trong ngục, gọi tắt là trùm ngục.
Tên trùm ngục này vô cùng lợi hại, nghe nói là có bối cảnh gì đó, giám ngục cũng không dám làm gì hắn.
“Quỳ xuống xin lỗi người anh em của tao đi, chuyện hôm nay tao sẽ cho qua.” Tên trùm ngục đầu trọc bày ra vẻ mặt “tao đã rất chiếu cố đến mày rồi đấy’”
Đồ thần kinh!
Còn bắt quỳ xuống xin lỗi, sao mày không bảo ông đây tạo ra một vũ trụ cho mày luôn đi!
Khi tên trùm ngục còn đang dương dương tự đắc tạo dáng, Thời Sênh giơ tay đánh một phát.
Cái đầu trọc trơn nhẵn của tên đầu trọc rất cứng, tay Thời Sênh cũng thấy đau.
Cô vẫy vẫy tay, nhấc chân đá vào thân dưới tên trùm ngục.
Tên trùm ngục bị đấm một cái, đầu óc mơ hồ.
Phía thân dưới có gió lạnh truyền đến, hắn lật người để tránh né, vung móng vuốt bóp cổ Thời Sênh.
“Đệch! Con đĩ, tao nể mặt mày rồi mà mày còn không biết xấu hổ à.” Tên trùm ngục ánh mắt dữ tợn, bị khiêu khích như vậy, cho nên lúc này hắn chỉ muốn gϊếŧ chết cô.
Thời Sênh kéo quần