Hai con quái vật đã vào bên trong, cái đuôi hất qua, mấy người bỗng chốc ngã xuống đất.
Tiếng súng dày đặc bỗng nhiên vang lên, đạn bay tán loạn trong phòng.
Một số bay về phía Thời Sênh, nhưng giống như gặp phải một bức màn ngăn cản vô hình, hoàn toàn không thể bắn qua được.
Trong phòng chỉ có ba người, Thời Sênh và cô em gái phòng phát thanh, cùng người quân nhân đi vào sau cùng.
Thời Sênh nhớ hắn, hắn là một trong số ba người quân nhân đi theo cô lúc đầu.
Đáng tiếc hai người còn lại đã chết rồi, chỉ còn lại mình hắn, hình như tên là Lý Quần.
“Cứu mạng, cứu mạng…”
“A…”
Cô em gái phòng phát thanh bị dọa cho sợ run cầm cập.
Sắc mặt Lý Quần cũng không tốt lắm, muốn xông ra ngoài, nhưng lại sợ, chần chừ không biết lựa chọn thế nào.
Chỉ có một mình Thời Sênh, lười biếng dựa vào tường, cắn hạt dưa nhìn cảnh tượng bên ngoài, giống như đang có cảnh tượng gì hay ho, chứ không phải cảnh tượng quái vật đồ sát loài người.
Đám người bên ngoài càng lúc càng ít đi.
Đúng lúc này, ngoài cửa xuất hiện một bóng người.
Đó chính là một chàng thiếu niên đẹp trai, không phải ai khác mà chính là nam chính đại nhân mất tích đã lâu.
Thiếu niên nổ súng vào một con quái vật.
Khẩu súng đó không bắn ra đạn, mà là một thứ có đầu giống như cây kim, cắm vào cổ con quái vật.
Quái vật nhe răng gào không thành tiếng, sau đó dùng tay lấy ra, hung dữ ném xuống đất.
Đuôi quét qua thiếu niên vừa nổ súng.
Thiếu niên bị đuôi quét trúng, thân người bay lên, rơi xuống hướng Lăng Quân đang đứng trong phòng.
Lăng Quân vội vã dìu hắn đứng dậy, trốn vào trong góc.
Còn con quái vật đó sau khi tấn công Lăng Quân, thân người bắt đầu lắc lư, đập mạnh xuống đất.
Một con quái vật còn lại thấy vậy, dường như bị chọc giận, càng điên cuồng tấn công họ hơn.
Lăng Quân lấy súng từ trong tay thiếu niên.
Dưới sự yểm trợ của đội trưởng Hồ, chạy đến một nơi cách không xa con quái vật lắm, cô ta giơ súng lên nhắm chuẩn vào con quái vật.
Điểm yếu nhất của quát vật là cổ, nhưng quái vật dựa vào thân dưới là thằn lằn, nên cổ giương lên rất cao, còn đang cử động, muốn bắn trúng không hề dễ dàng.
“Bắn đi!”
Đội trưởng Hồ thúc giục Lăng Quân.
Trên trán Lăng Quân toàn là mồ hôi, đúng lúc con quái vật xoay người, cô ta bóp cò.
Đầu kim lướt vào quái vật, bắn lên trần nhà, quái vật bị Lăng Quân thu hút, cái đuôi quẹt về phía cô ta.
Lăng Quân một lần nữa nhắm vào quái vật, nhanh chóng bóp cò.
Khi cô ta bị đánh bay, đầu kim cũng bắn vào cổ con quái vật, cơ thể con quái vật đổ ầm ầm xuống đất.
Căn phòng khôi phục lại trạng thái yên tĩnh đến khác thường.
Lăng Quân từ dưới đất bò dậy, chỉ còn sáu người may mắn sống sót, còn lại đều đã chết hết.
Đây là lần chết chóc nhiều nhất mà họ thấy suốt quãng đường đã đi qua.
Cảnh tượng này đã qua, nhưng nhìn lại vẫn thấy khó chịu, đây đều là những người trước đó đã từng nói chuyện với họ.
Nhìn vào nơi Thời Sênh đang đứng, vừa rồi cũng có người chạy đến đó cầu cứu, nhưng người bên trong căn bản không hề để tâm đến, lạnh lùng bàng quan nhìn họ bị quái vật đồ sát.
Thế nhưng mọi người đều không cảm thấy quá thất vọng, suốt đường đi cô ta đều như vậy.
Khi một người từ đầu đến cuối đều máu lạnh, thì tiếp theo dù có máu lạnh thế nào cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chấp nhận.
Nhưng khi một người ban đầu lương thiện, sau đó không còn lương thiện nữa, thì người đó chính là kẻ tội ác tày trời, thấy chết mà không cứu.
Dù có thiện lương bao nhiêu cũng không đè được một lần ác độc.
“Chém hết đầu của họ đi.” Thiếu niên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người thanh niên nọ.
Thiếu niên vừa bị thương, sắc mặt hơi trắng bệch, ánh mắt hắn nhìn xuống mặt đất, “Nếu không họ sẽ biến thành quái vật.”
“Chúng ta ném họ ra ngoài…”
Thiếu niên liếc nhìn người kia, tự mình đi đến trước những thi thể đó, nhặt một mảnh thép đã được gọt mỏng ở dưới đất lên, động tác thuần thục cắt đầu xuống, máu tươi không dính lên người hắn dù chỉ một giọt.
Mọi người: “…”
“Ọe…” Có người không chịu được nôn mửa.
Nhưng họ đã gần hai mươi tư giờ không được ăn gì cũng không được nghỉ ngơi, cho nên đâu nôn ra được thứ gì.
Lăng Quân biết lời thiếu niên đó nói là thật, chủ động tiến lên giúp đỡ.
Tuy rất ghê tởm, nhưng cô cố nén cảm giác buồn nôn lại, giúp thiếu niên cắt đầu của tất cả thi thể ở đó.
Người đứng sau cuối cùng cũng gia nhập vào đội ngũ.
Cả căn phòng tràn ngập mùi máu tanh.
“Chúng thì làm thế nào?” Đội