Tất cả mọi người đều biết Hi Vi là một tinh linh hay gây chuyện.
Thời Sênh ngẩn ngơ đứng trong một khoảng không gian xanh ngát.
Trên người cô mặc một chiếc váy lá cây màu xanh.
Tại sao lại nói là váy lá cây, bởi vì chiếc váy này làm bằng lá cây.
Cô ngờ rằng chỉ cần mình khẽ kéo một cái thôi thì chiếc váy sẽ đứt ra.
Nghĩ vậy, Thời Sênh giơ tay ra kéo thật.
Thế nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán của Thời Sênh, chiếc váy lá cây rất chắc chắn, dùng hết sức kéo cũng không đứt được.
Ông đây lại xuyên không đến xã hội nguyên thủy rồi à?
Đừng mà!
Bản cô nương không muốn bầu bạn với muông thú.
Hãy để bản cô nương yên tĩnh làm một con người, rồi đi làm màu đi mà.
Thời Sênh liếc nhìn sang bên cạnh.
Cô giơ tay ra nắm lấy thứ đồ mỏng như cánh ve ở đằng sau người mình, đây là cái thứ quái quỷ gì thế này?
Thời Sênh kéo hai cái, phát hiện thứ đó mọc trên người mình, cả hai bên đều có.
Hai bên đều có.
Thời Sênh thả thứ đồ chơi đó ra, vô tình khiến nó khẽ cử động.
Cơ thể cô lập tức bay lên không trung.
Cánh dừng chuyển động, cô liền ngã pẹp một cái xuống dưới.
Thời Sênh: “…”
Ông đây có cánh à??
Chủng tộc nào lại có cái cánh quái dị như thế này??
Nếu không nhìn kỹ gần như không nhìn được thấy cánh.
Cánh đã mọc trên người, cho nên chắc chắn là không bứt ra được, Thời Sênh tạm thời từ bỏ việc lăn tăn về đôi cánh của mình.
Cô đánh giá xung quanh, là một đồng cỏ, rất yên tĩnh, linh khí dồi dào, không cần cô hấp thụ, linh khí cũng tự động chui vào trong cơ thể.
Cơ thể này có lẽ là đã từng tu luyện, cho nên có khả năng tiếp thu linh khí rất tốt, không cần phải dẫn dắt đặc biệt.
Khi cô tỉnh lại đã ở đây rồi, cũng không biết nguyên chủ đã chết thế nào.
Dù sao thì cô cũng không cảm thấy cơ thể này có bất kỳ điều gì bất thường.
Nếu không phải là cơ thể này bị thương dẫn đến tử vong, thì chính là linh hồn.
Phải tiếp nhận ký ức trước mới được.
Thời Sênh liếc nhìn xung quanh, còn chưa biết đây là nơi quỷ quái nào.
Thời Sênh quyết định tìm một địa điểm an toàn để tiếp nhận ký ức.
Thời Sênh đi đến một rừng cây cách đó không xa, tìm một nơi miễn cưỡng có thể để bản thân thiết lập được khu vực an toàn.
Nguyên chủ tên là Hi Vi, chủng tộc tinh linh, tuổi tác chưa rõ, thích gây rối, là tinh linh gây rối nổi danh của tộc tinh linh.
Tuy Hi Vi thích gây rối, nhưng bản tính vốn đơn thuần lương thiện, không có tâm tính xấu xa.
Người của tộc tinh linh cũng chỉ biết đau đầu chứ không còn cách nào khác.
Tộc tinh linh vốn không tranh chấp với đời, sống trong rừng sâu.
Hi Vi chưa bao giờ rời khỏi tộc tinh linh, thế nên cô lén lút rời khỏi tộc tinh linh.
Ai ngờ ở bên ngoài tộc tinh linh cô đã gặp phải ba người bị truy sát, một nữ hai nam.
Cô thấy họ bị bao vây sắp chết, nên nghĩ cách cứu họ.
Họ đều đã bị thương, Hi Vi có lòng tốt chữa trị cho họ.
Có người nhận ra thân phận của cô, Hi Vi cũng không chút đề phòng thẳng thắn thừa nhận.
Thế nên người nữ trong ba người kia đã hỏi cô có thể đưa họ đến tộc tinh linh được không.
Tuy Hi Vi bản tính lương thiện, nhưng các tinh linh trong tộc thường xuyên nói với cô, nếu gặp phải con người ở bên ngoài tuyệt đối không được để họ vào đây.
Thế là Hi Vi lắc đầu từ chối họ.
Mấy người kia sống chết bám lấy cô, còn nói với Hi Vi họ vì muốn cứu người nên mới đi đến tộc tinh linh, chứ không hề có ý đồ gì khác.
Hi Vi mềm lòng, nên đưa họ vào tộc tinh linh.
Tộc tinh linh vốn rất phản cảm với con người.
Mấy người kia vừa tiến vào đã bị bắt lại.
Nhưng nữ nhân kia đã lấy ra một cành cây khô nứt nẻ.
Các trưởng lão của tộc tinh linh vừa thấy cành cây khô đó, tức thì ai nấy mặt biến sắc, mấy người đó lập tức được thả ra.
Hi Vi không rõ họ đã nói gì với các trưởng lão, nhưng từ sau ngày hôm đó, bọn họ đã được ở lại tộc tinh linh.
Nghe các trưởng lão nói, họ muốn gặp vua tinh linh.
Vua tinh linh đã bế quan nhiều năm không xuất hiện, muốn gặp vua tinh linh còn khó hơn lên trời.
Hi Vi vô tình nghe được bọn họ nói chuyện, họ đến là để tìm cây sinh mệnh.
Tinh linh sinh ra trên cây sinh mệnh.
Đối với tộc tinh linh cây sinh mệnh chính là thánh vật, hàng năm đều tổ chức tế lễ.
Đương nhiên đây chỉ là điều Hi Vi nghe nói, cô chưa được tham gia bao giờ.
Bởi vì từ khi cô biết ghi nhớ đến giờ, chỉ có các trưởng