Thương Lan từ hoàng cung đi ra liền nhìn thấy một thiếu nữ đang đứng ngoài hoàng thành.
Thiếu nữ vội vàng chạy mấy bước đến chỗ hắn hỏi: “Chàng thật sự phải lấy công chúa Thanh Hoan gì kia sao?”
“Nhưng mà.” Thiếu nữ lúng túng không biết nói thế nào, sốt ruột giậm chân tại chỗ.
Thanh Hoan này không phải là nguyên phối của thượng thần Thương Lan! Có điều.
Cái tên Thanh Hoan này sao nghe quen thế nhỉ, hình như mình đã nghe thấy ở đâu rồi… Thế nhưng là nghe thấy ở đâu?
Thương Lan bước qua cô ta, NguyệtDao thấy thế, liền kìm nén nghi vấn này xuống, đuổi theo hắn ta.
Xem ra cô ta vẫn phải tự ra tay thôi.
Buổi tối ngày hôm sau Thời Sênh gặp được nữ chính.
Không biết là dùng cách gì mà đánh ngã được người bên cạnh cô, mặc đồ dạ hành, nhảy qua cửa sổ vào.
Thời Sênh mặc trung y, ngồi xếp bằng trên giường, dáng vẻ như “đang chờ ngươi đến đây”.
Nguyệt Dao vừa vào phòng liền đối diện với một đôi mắt đen trắng phân minh, bình tĩnh không một gợn sóng, nhìn thấy cô ta cũng chẳng có biến hoá gì cả.
Cô ta sờ sờ người, mình có dùng thuật ẩn thân đâu! Công chúa Thanh Hoan này làm sao vậy? Nếu là người bình thường khác, nhìn thấy người lạ vào phòng, phản ứng đầu tiên phải là gọi người chứ nhỉ?
Cô ta đã tính hết rồi, nếu như cô ấy kêu lên thì mình nên làm gì khiến cô ấy không kêu nữa, kết quả là người ta căn bản chẳng có phản ứng gì cả.
Lẽ nào cô ấy bị mù?
Nguyệt Dao thử di chuyển, đôi mắt đang nhìn cô ta cũng di chuyển theo.
Không phải mù.
Trong lòng Nguyệt Dao càng thấy kỳ quặc, sao cô gái này không phản ứng như người bình thường thế.
“Cô tới đây làm gì.” Thời Sênh lạnh lùng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ chủ quan của Nguyệt Dao.
Thời Sênh hoàn toàn không muốn biết trong đầu nữ chính đang tưởng tượng cái gì.
Bản cô nương chỉ là đang đợi nữ chính nói chuyện, kết quả là cô ta đứng ở đây cả nửa ngày trời mà chăng nói được từ nào.
Là đến xem bản cô nương có xinh đẹp không à?
“A?” Bây giờ nữ chính mới phản ứng lại, kỳ quái hỏi: “Cô biết ta?”
Thân thể mà cô đang sử dụng này hẳn là không cùng Xuât hiện.
Với nữ nhân kia, làm sao cô ta lại biết mình được?
“Bản cung hỏi cô tới đây làm gì.” Thời Sênh nhắc lại một lần, ngữ khí có chút không kiên nhẫn, khí thể quanh người cũng mạnh mẽ không ít.
“Ta…” Nguyệt Dao bị khí thế đó của Thời Sênh làm cho chấn động lùi về sau một bước, cứng đầu nói: “Ta muốn nói với cô về Tướng quân Thương Lan.”
Vẻ mặt cô ta thẹn thùng, không biết là do bị doạ hay do lúng túng.
“A, không muốn nghe” Thời Sênh vô cùng lạnh nhạt đáp một câu.
Nữ chính đại nhân có thể nói với cô cái gì?
Chắc chắn là nói xấu Thương Lan, muốn cô chủ động thoái hôn.
Mấy người trước đó quấy rầy Thương Lan, không phải nữ chính đều dùng cách này sao.
Cách này không dùng được, cô ta liền nghĩ cách doạ nạt người ta.
Kịch bản mà Nguyệt Dao nghĩ ra lúc này lại chẳng có tác dụng gì, cô ta nhìn Thời Sênh, nhất thời không biết nói gì cả.
Thế nhưng vừa nghĩ đến nhiệm vụ của mình, cô ta lại cắn răng làm tới, “Công chúa Thanh Hoan, cô nhìn cô kìa, xinh đẹp thế kia, thân thế lại cao quý.
Ở Nam Tấn quốc muốn thanh niên tuấn tú tài giỏi như thế nào mà chẳng có, hà cớ gì phải gả đi xa như vậy, Xa rời quê hương, chưa biết chừng cả đời này đều không quay về Nam Tấn được nữa, cũng không thể gặp lại người nhà”
“Nửa đêm cô trèo cửa sổ vào phòng bản cung, là để khen bản cung sao? Lẽ nào cô thích bản cung?” Mặt Thời Sênh đầy vẻ châm biếm.
Cô ta cũng không nghĩ xem, nếu như thật sự quay về như thế, người của Nam Tấn và Thần quốc sẽ nhìn cô như thế nào? Là nói cô không Xứng với Thương Lan, hay là suy đoán bản thân cô có vấn đề gì mới bị Thương Lan ghét bỏ?
Thời đại này, danh dự quan trọng hơn cả, mà người nhiều chuyện cũng không hề ít hơn hiện đại, nữ chính đại nhân muốn để cho bản cô nương bị huỷ thanh danh sao?
()
Nguyệt Dao: “…” vấn đề chính là ở vế sau mà!!!
Nguyệt Dao cảm thấy bản thân mình không có cách nào trao đối được với cô công chúa này.
“Công chúa Thanh Hoan, thật ra Thương Lan… tướng quân hơi quái gở, ngài ấy thường xuyên không rửa mặt không rửa chân, còn thích đánh phụ nữ nữa.
Ta đều là vì muốn tốt cho cô, nếu như cô thật sự gả cho ngài ấy, vậy thì người phải chịu khổ chính là cô…” Nguyệt Dao không ngừng cố gắng, trước đó có bao nhiêu người cô ta đều xử lý được, một người này cô ta không tin không xử được.
“Cô biết rõ như thế, cô là