Thời Sênh phát hiện bên cạnh Kính Lâm có một bóng ma toàn thân đen kịt đang đứng, lập tức bỏ qua Tự Cẩm mà xông đến.
Bóng ma đó thấy hành sự bất lợi, vội vàng bỏ chạy, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Thời Sênh.
“Không sao chứ.” Thời Sênh biết rõ Kính Lâm không sao, nhưng vẫn không nén được hỏi thử.
Mấy giây sau Kính Lâm mới đáp lại, “Không sao.”
Thời Sênh nhìn về hướng bóng ma đó biến mất.
Nó xuất hiện không có âm thanh gì, biến mất cũng im lặng một không tiếng động…
Soạt…
Tiếng xé gió từ phía sau truyền tới, Thời Sênh trở tay xoay kiếm, đúng lúc chắn thứ vũ khí Tự Cẩm đang khua đến.
Thời Sênh nhanh chóng giơ tay ra, nắm lấy vạt áo Tự Cẩm.
Ánh mắt Tự Cẩm hơi tối sầm lại, lật người giãy Thời Sênh ra.
Thời Sênh giơ chân quét về phía thân dưới hắn, thiết kiếm di chuyển trong không khí, nhân lúc Tự Cẩm quay về phòng thủ, đâm chuẩn xác vào ngực hắn.
Lúc này lực cản nhỏ hơn rất nhiều so với Thời Sênh nghĩ, không biết là vì nữ chính không chỉ có một người đàn ông là hắn, hay là vì thời gian một trăm năm này đã khiến vầng hào quang tự động suy yếu đi rồi.
Thiết kiếm không đâm trúng tim hắn, nhưng Tự Cẩm vẫn cảm thấy được luồng hàn khí từ thiết kiếm truyền đến, không ngừng thấm vào cơ thể hắn.
Thời Sênh rút thiết kiếm ra, chuẩn bị làm một phát gϊếŧ chết hắn.
Thiết kiếm vừa rút ra, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, tiếng gào thét từ xa đến gần, từ nhỏ thành lớn náo động không gian.
Trước mặt Thời Sênh có mấy bóng đen ngưng tụ thành hình thú, móng vuốt không hề nể tình nhào tới.
Thời Sênh: “…” Mẹ kiếp!!
Ông đây mà các ngươi cũng dám vồ, là ông đây thả các ngươi ra đấy nhé, có còn lương tâm không hả?
Thời Sênh tách ra mới phát hiện người chúng đang nhắm đến Tự Cẩm, chứ không phải là cô.
Thế nhưng chính bởi vì chúng gây rối như vậy, cho nên Tự Cẩm mới tìm được cơ hội trốn thoát.
Mấy bóng đen vốn dĩ muốn giúp đỡ cúi đầu thầm thì với Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Có thể chém chết chúng không?
Thú bóng đen hùng hổ giáng xuống trong thành, cả thành trì đều vang lên tiếng tru tréo.
Lũ thú bóng đen này di chuyển ở trên trời, chúng biết dùng tầng tầng lớp lớp mây đen để che chắn, muốn tấn công đâu thì tấn công chỗ đó, căn bản không để cho người ta có cơ hội đề phòng.
“A…”
“Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng với!!”
Có bách tính chạy từ đầu kia sang, thấy Thời Sênh và mấy bóng đen đang đứng bên cạnh Thời Sênh, lại hét lớn chạy về phía bên kia.
Mấy thú bóng đen bên cạnh Thời Sênh lập tức gào thét đuổi theo.
Tốc độ thú bóng đen chiếm thành tuyệt đối là vật chủng chiếm thành nhanh nhất mà Thời Sênh được thấy từ trước đến giờ.
Đương nhiên là trừ cô ra, chúng nhanh chóng dồn ép tất cả mọi người đền gần phủ thống lĩnh.
Thú bóng đen chạy từ bên cạnh Thời Sênh đến, nhanh chóng tập hợp bên ngoài phủ thống lĩnh, bao vây phủ thống lĩnh kẹt cứng.
Thời Sênh đứng ở một chỗ hơi cao hơn, vừa khéo nhìn thấy được tình hình phủ thống lĩnh.
Phủ thống lĩnh cũng có thể nhìn thấy cô, bên cạnh cô có mấy thú bóng đen đang đứng, nhìn có vẻ rất giống như cô đang chỉ huy đám thú bóng đen kia tấn công thành trì.
“Là con yêu nữ kia, chính cô ta chỉ huy đám quái vật này tấn công thành.”
“Không thể để yêu nữ ngươi chết yên thân được.”
“Hạ thống lĩnh, bây giờ phải làm thế nào, con yêu nữ kia đang muốn dồn chúng ta vào chỗ chết.”
Thời Sênh buồn bực ngồi xổm bên cạnh Kính Lâm, móc hạt dưa ra cắn, “Sao lại đổ vỏ cho ta rồi? Ta chỉ đến xem kịch thôi mà.”
Kính Lâm: “…” Ngươi và cái đám kia đứng cùng một tuyến, không phải ngươi đổ vỏ thì là ta đổ vỏ chắc.
À mà không, sao ngươi vẫn còn tâm trạng cắn hạt dưa được thế!!!
Thú bóng đen không cho người bên trong đủ thời gian chuẩn bị.
Sau khi đuổi tất cả mọi người đến đây, liền bắt đầu mở chế độ đồ sát.
Toàn bộ phủ thống lĩnh liên tục vang lên tiếng kêu rên thảm thiết.
Thời Sênh vừa cắn hạt dưa vừa nhìn Kính Lâm, “Những thứ này rốt cuộc là cái gì?”
Kính Lâm trầm mặc giây lát, dường như đang suy nghĩ, một lát sau mới nói: “Đã từng nghe nói về dị thú chưa?”
“Chưa.”
“Dị thù sinh ra dưới đáy vực sâu, tốc độ sinh sôi nảy nở của chúng cực nhanh, còn thứ trên người dị thú vô cùng hữu dụng, xuất hiện trên đại lục sẽ bị truy bắt, rút gân lột da.
Còn có người truy bắt dị thú để thuần hóa, để làm chiến thú của mình.”
Kính Lâm ngừng lại, “Hành vi của sinh linh trên mặt đất đã chọc giận dị thú.
Chúng tấn công mặt đất, trận chiến đó đã có rất nhiều người chết, nhưng cuối cùng vẫn là dị thú thua, chúng bị phong ấn ở dưới vực sâu.”
“Rắc rắc… Dị thú đâu có sai, do sinh linh trên mặt đất gây chuyện trước đấy chứ.
Báo thù cho mình thì có