Hắc tinh linh thong thả hạ xuống, cành cây mọc lên từ dưới đất, đan thành một cái vương tọa sau lưng hắn, đôi cánh hắn đã thu lại, ngồi xuống vương tọa.
So với khi ở vực sâu, đôi cánh của hắc tinh linh đã đen hơn, đen đến phát sáng.
Hắn giống như đã trải qua thăng cấp, khí chất cũng có sự thay đổi lớn.
Nếu như nói trước đây hắc tinh linh có chút tà ác, thì bây giờ hắc tinh linh chính là thay đổi đến muốn hủy diệt cả trời đất.
“Đây là…” Đám người kinh ngạc nhìn hắc tinh linh, “Ám tinh linh?”
Đám người kinh động một hồi.
“Ám tinh linh? Đó chẳng phải chỉ là truyền thuyết, chưa bao giờ xuất hiện hay sao?”
“Trong ghi chép đúng là có ghi như vậy, trên đại lục chưa bao giờ xuất hiện ám tinh linh.”
“Ta nghe các trưởng bối trong tộc nói, trên thế giới này vốn không tồn tại ám tinh linh, nhưng trong tộc tinh linh, không có tinh linh có đôi cánh màu đen, chỉ có ám tinh linh trong truyền thuyết.”
Ám tinh linh, một con tinh linh xưa nay chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Có chính cũng có phản.
Ám tinh linh trong tộc tinh linh thuộc phái tà ác, nhưng người trên đại lục mới chỉ từng gặp tinh linh, chưa bao giờ gặp ám tinh linh, chúng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Thế nhưng có truyền thuyết, đương nhiên chắc chắn là đã từng tồn tại.
Ám tinh linh… cây tử vong…
Sở dĩ ám tinh linh không tồn tại, chỉ e nguyên nhân là vì cây tử vong bị phong ấn, giống như cây sinh mệnh bị khô héo, những tinh linh trên đại lục chưa bị phong ấn cũng âm thầm biến mất.
Thời Sênh nhìn chằm chằm vào hắc tinh linh đang làm màu ở phía trên.
Cô còn chưa làm màu, vậy mà hắn ta đã làm màu trước rồi!
Dám cướp cả đất diễn của ông cơ đấy.
“Kính Lâm, bất ngờ lắm đúng không, ta có thể tìm được nơi phong ấn cây tử vong?” Ám tinh linh dồn toàn bộ sự chú ý của mình lên người Kính Lâm, những người khác hoàn toàn bị bỏ qua, “Ta còn phải cảm ơn con tiểu tinh linh này.
Nếu không phải cô ta bỗng nhiên rời khỏi cây sinh mệnh, sức mạnh phong ấn có một khoảnh khắc bỗng nhiên yếu đi, thì ta sẽ không phát hiện ra cây tử vong được.”
Ánh mắt mọi người nhìn Thời Sênh càng trở nên thiếu thiện chí hơn.
Nếu không phải là cô ta rời khỏi cây sinh mệnh, thì họ có phải trải qua những thứ như bây giờ hay không?
Thời Sênh không để tâm trợn mắt lườm, liên quan qué gì đến ông, đây đều là trò quỷ do tên thiểu năng Ceasar gây ra.
“Ngươi muốn làm gì?” Kính Lâm ngẩng đầu nhìn ám tinh linh.
Ám tinh linh cười to, “Thế giới này sẽ bị ám tinh linh xâm chiếm, mấy người các ngươi, tất cả sinh linh đều sẽ biến mất.
Cuối cùng thế giới này sẽ chỉ còn lại ám tinh linh, đã nhìn thấy chưa?”
Hắn chỉ về phía xa, bên kia cây đại thụ cao chọc trời đâm xuyên qua tầng mây, dường như có thứ gì đó đang bay ra ngoài.
Cây sinh mệnh sinh ra tinh linh thuần khiết tốt đẹp, cây tử vong sinh ra ám tinh linh tà ác đen tối.
Ám tinh linh giang hai tay ra, giống như đế vương giáng thế, “Ta sẽ kiến tạo nên vương quốc thuộc về riêng ra.”
“Vương quốc của ngươi? Chỉ sai khiến một chủng tộc thôi sao? Ngươi bị ngu à?” Thời Sênh buồn cười nhìn ám tinh linh, chỉ sai khiến được một chủng tộc thì sao được gọi là thống nhất?
Ám tinh linh hừ lạnh, “Các chủng loại khác không có tư cách mang giày cho ta, sống cũng chỉ lãng phí không khí, chi bằng chết đi cho rồi.”
“Ngươi đang sợ họ sẽ phản kích đúng không?” Thời Sênh vạch trần ám tinh linh.
Không biết có phải ám tinh linh đã bị vạch trần hay không, vẻ mặt có chút méo mó, sau đó cười lạnh nói: “Bây giờ là ta ở thế thượng phong, ta còn phải sợ chúng sao?”
Thời Sênh như cười như không nhìn hắn, không tiếp lời nữa.
Loài người là một chủng tộc rất đặc biệt, chỉ cần cho họ thời gian hít thở, họ nhất định sẽ phản công, hơn nữa còn có tỷ lệ thành công rất lớn.
Nếu phải phân ra một diễn viên chính trong tất cả các chủng tộc thì chắc chắn đó sẽ là nhân tộc.
Ám tinh linh sợ loài người, cho nên nó thà rằng truy cùng gϊếŧ tận, cũng không muốn lưu lại bất kỳ một sinh linh nào.
Điểm này Thời Sênh rất coi trọng hắn, đương nhiên… nếu như cô không bị tính trong đám quần chúng bị hắn tiêu diệt.
Nếu tính cả cô, thì chơi không vui nữa rồi…
“Soạt!”
Thiết kiếm vọt tới trước