Trì gia rất giàu có.
Tuy rằng ông bà Trì không quan tâm tới đứa con gái này nhưng cũng chưa bao giờ bủn xỉn.
Nhà là loại tốt nhất, quần áo cũng tốt nhất, chẳng qua những cái này đều là do ông bà Trì phái người chuẩn bị, chứ thực ra tiền tiêu vặt hằng tháng của Trì Tây lại chẳng có bao nhiêu.
Căn cứ lần cô nghe thấy Trì Ninh khoe khoang thì đại khái còn ít hơn cả số lẻ của nó nữa.
Đương nhiên, như thế vẫn tính là nhiều hơn các gia đình bình dân khác rồi.
Theo cách nói của ông bà Trì thì đồ ăn mặc tiêu dùng đã có người hầu mua, nếu không phải cô là con gái của Trì gia thì có khi còn chẳng có tiền tiêu vặt ấy chứ.
Thật sự là bất công tới tận Thái Bình Dương.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự Trì gia.
“Quái thật, sao lại có nhiều hành lý thế này?” Dì Tuệ nhìn thấy một đống hành lý ở trước cửa biệt thự thì mặt đầy hồ nghi, “Cô chủ, cô cứ từ từ đã, để tôi xuống xem trước xem thế nào.”
Từ ngày cô chủ nằm viện, bà ấy vẫn luôn ở bệnh viện chưa từng về lại biệt thự.
Lúc này nhìn thấy nhiều hành lý ở cửa như thế, sao bà ấy có thể không kỳ quái cho được.
Dì Tuệ xuống xe, tiến lên xem xét những hành lý kia, bên trên vẫn còn nguyên thẻ tên.
Dì Tuệ quay lại với vẻ mặt cổ quái: “Cô chủ, là cậu chủ.
Thời gian này đang là lúc cậu chủ bước vào khai giảng, sao tự nhiên lại về nước nhỉ?”
“Cốc cốc!”
Cửa xe bên kia bị gõ vang mấy cái, một thiếu niên ăn mặc hoa hòe hoa sói đứng ở bên ngoài, đang gõ cửa xe đầy vẻ không kiên nhẫn, “Các người đi đâu thế hả, sao giờ mới về? Có biết tôi đợi hai người ở ngoài này bao lâu rồi không? Trì Tây, gọi điện cho chị mà chị cũng không nghe, có ý gì hả?”
Dì Tuệ vội vàng đứng thẳng người lên, “Cậu chủ, sao cậu lại ở đây thế ạ?”
“Tôi ở đâu thì cần phải báo cáo cho bà à? Bà là ai chứ hả?” Thiếu niên khinh thường hừ lạnh, “Còn đứng ở đó làm gì, mau mở cửa đi, đói chết tôi rồi.”
Dì Tuệ không dám tranh luận với Trì Ninh nữa, vội vã đi mở cửa.
Trì Ninh đi qua bên kia, ngó vào trong xe qua cửa sổ còn đang hé mở, “Trì Tây, chị làm sao thế hả? Tôi đang nói chuyện với chị đấy, chị không nghe à? Điếc rồi sao?”
Thời Sênh duỗi tay đặt lên cửa xe, đóng cửa sổ lại.
Trì Ninh không kịp rụt đầu lại, cũng không ngờ Thời Sênh sẽ làm thế nên bị kẹp giữa cửa xe, kính chèn vào cổ, rất khó chịu.
Cậu ta trợn trừng mắt không thể tin tưởng, giọng cũng thay đổi, “Trì Tây, chị làm gì thế hả? Mau thả tôi ra, chị không muốn sống nữa đúng không, mau hạ cửa xe xuống!”
Thời Sênh dùng sức bẻ gãy chốt mở, sau đó đẩy cửa xe ra.
Trì Ninh bị cửa xe kéo theo nên chỉ có thể lùi về sau.
Thời Sênh bám vào cửa xe bước xuống, liếc Trì Ninh trong tư thế quái dị, nở một nụ cười ranh mãnh: “Khách khí với chị mày một chút đi nhé!”
Cô đột nhiên khép cửa lại, thân mình Trì Ninh lại bị kéo về trước, cổ cọ vào cửa xe một cái, cậu ta hét lên thảm thiết.
Dì Tuệ vừa ra liền nghe thấy âm thanh gào rú đó, sợ tới mức phải lao tới với tốc độ nhanh nhất.
“Cô chủ…” Dì Tuệ ngơ ngác nhìn Thời Sênh đang dựa vào xe và cậu chủ ở bên cạnh.
Trì Ninh cong mông, miệng chửi ầm ĩ, tiếng Anh và tiếng Trung lẫn lộn bắn tóe loe, muốn bậy bao nhiêu thì bậy bấy nhiêu.
Nhưng mà cô chủ lại tỏ vẻ chẳng sao hết, như thể người bị cậu ấy mắng là người khác vậy.
“Trì Tây, tao sẽ mách mẹ.
Mày cứ chờ đấy, tao sẽ không để yên cho mày đâu.
Mày dám làm thế này với tao, nhất định tao sẽ cho mày biết tay.” Tay Trì Ninh vẫn còn tự do, cậu ta lập tức móc điện thoại từ trong túi quần ra.
Thời Sênh lập tức cướp lấy, ném xuống đất: “Nếu đã muốn tố cáo thì cứ chịu khổ thêm tí nữa đi.
Đến lúc đó bảo mẹ mày tới đây tính sổ luôn một thể.”
“Trì Tây, mày bị điên rồi!”
Thời Sênh soi mặt vào kính xe, sau đó nhếch miệng nở nụ cười để lộ hàm răng trắng bóc, hơi ghé mắt, giọng âm trầm: “Đúng thế, tao đang bị điên, bị các người bức điên.”
Thời Sênh đi về phía biệt thự, dì Tuệ lấy lại tinh thần, vội vã đuổi theo Thời Sênh, “Cô chủ, cô làm thế với cậu chủ…”
Bà chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Nhưng dì Tuệ không dám nói mấy lời này.
“Dì Tuệ, cháu sẽ không nhịn nữa.” Thời Sênh đáp, “Nếu bọn họ không coi cháu là con gái thì tại sao cháu phải coi họ là ba mẹ, là người thân của cháu chứ?”
“Nhưng mà…”