Thời Sênh nghịch điện thoại di động, nam sinh có thể nhìn thấy rõ ràng là cô đang bấm một dãy số.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, duỗi tay định cướp lấy điện thoại, nhưng không ngờ lại vồ hụt.
Thiếu nữ dễ dàng tránh sang một bên rồi đứng yên, giơ điện thoại lên bên tai: “Alo, tôi muốn báo án, có người gϊếŧ người, địa chỉ ở…”
Tốc độ nói chuyện của Thời Sênh rất nhanh, lúc nam sinh kia xông tới thì cô đã nói xong rồi.
Thiếu nữ ném cho nam sinh một nụ cười mỉm.
“Cô…” Vẻ mặt của nam sinh cứng đờ.
Hắn nhìn Thời Sênh rất cảnh giác, “Cô là ai?”
“Nhân chứng của vụ án.” Thời Sênh chỉ vào mắt mình, sau đó lại nhét điện thoại vào trong túi, kiêu ngạo liếc nhìn nam sinh, “Giờ muốn gϊếŧ tôi diệt khẩu à?”
Nam sinh hít sâu một hơi, “Cô có biết thứ vừa rồi là gì không hả?”
Thời Sênh cười đầy lưu manh, “Biết hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là tôi nhìn thấy anh gϊếŧ người.”
Nam sinh: “…”
Đứa con gái này bị điên rồi à?
Nhìn thấy người ta gϊếŧ người mà còn… hưng phấn như thế?
“Cô biết tôi sao?” Nam sinh hỏi với vẻ khẳng định, “Rốt cuộc cô là ai?”
“Hội trưởng đúng là quý nhân hay quên chuyện, không lâu trước đây vì lựa chọn của anh mà tôi bị ép phải nhảy lầu, nhanh như thế mà đã quên rồi là không tốt lắm đâu?”
Bị bắt nhảy lầu?
Cảnh Mộ lục lọi trong ký ức một chút, lập tức nghĩ tới buổi tiệc chào đón tân sinh viên kia.
“Là cô…” Tòa nhà cao như thế mà cô ta đã hồi phục nhanh như thế sao?
Hắn chỉ chịu trách nhiệm giải quyết trong phạm vi huyết tộc, không phải chịu trách nhiệm cho các chuyện sau đó, vì thế hắn cũng không biết cô ta bị thương nặng thế nào.
Nhưng dựa theo lý thuyết, người bình thường mà nhảy xuống từ tầng cao như thế, có thể sống được cũng đã xem như kỳ tích, thế mà giờ cô ta còn có thể tung tăng đi lại khắp nơi rồi…
Cảnh Mộ lại đánh giá Thời Sênh một lần nữa, xác định cô không thay đổi gì, vẫn là con người thì càng nhíu mày chặt hơn.
Khóe miệng Thời Sênh nhếch lên một độ cong ác liệt, “Có phải rất bất ngờ khi thấy tôi chưa chết không hả?”
“Cô muốn làm gì?” Cảnh Mộ không muốn nhiều lời với cô.
Cô gái này có mặt ở đây chắc chắn là có mục đích gì đó, “Chuyện lúc đó, tôi chỉ có thể lựa chọn một người, còn về chuyện của cô, tôi chỉ có thể nói xin lỗi.”
Thời Sênh hất một lọn tóc ra sau, “Anh lựa chọn ai tôi cũng chẳng quan tâm.
Tôi không có mục đích gì hết, đơn giản là vừa lúc thấy có người gϊếŧ người nên mới báo cảnh sát thôi.”
Nguyên chủ không hận Cảnh Mộ, vì thế hiện tại cô cũng chỉ là thấy chuyện bất bình rút điện thoại… à không, rút đao tương trợ.
Cảnh Mộ không thể nhịn nổi nữa, “Chẳng lẽ cô không ký hiệp nghị bảo mật ư, bên trên viết rõ ràng là không thể truyền chuyện này ra ngoài bằng bất kỳ phương pháp nào.
Nếu không cô sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Thời Sênh suy tư một lát, lúc nằm viện, hình như cũng có người tới tìm cô, có điều cô đã lấy cớ là đau đầu để từ chối gặp nên cũng chưa ký cái hiệp nghị nào hết, “Không thấy có.”
Cảnh Mộ: “…”
Đám người kia làm việc kiểu gì thế không biết!
“Cô có mục đích gì, nói thẳng ra.”
“Tôi thật sự không có mục đích gì.” Chẳng lẽ người đi đường thấy án mạng thì không được báo cảnh sát à?
Thời Sênh kiên trì nói mình không có mục đích, Cảnh Mộ còn có thể nói gì chứ?
Một đống tức tối nghẹn mãi ở ngực không phát ra được, chẳng lẽ hôm nay ra cửa không xem lịch thật sao? Gặp được một người quái đản thế này!
“Cậu Cảnh, cậu đang làm gì thế? Sao còn có… một người nữa?”
Trong bóng đêm, có mấy người xuất hiện.
Vài người dừng trước cái xác kia, chỉ có một nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu xương chéo đi về phía Cảnh Mộ.
Hắn vỗ vai Cảnh Mộ, ánh mắt tùy ý nhìn Thời Sênh ở đằng sau rồi lại thu lại đầy quỷ dị.
“Người bị hại à?” Nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu gán cho Thời Sênh một thân phận, “Vậy thì tí nữa nhớ ký hiệp nghị, cậu không nói sớm làm tôi không mang theo…”
“Cậu nhìn cô ta giống người bị hại lắm sao?” Cảnh Mộ chỉ vào Thời Sênh cực kỳ trấn tĩnh ở trước mặt.
Tư thế này, người không biết còn tưởng cô là cấp trên của bọn họ tới đây thị sát, làm gì có điểm nào giống người bị hại chứ?
Nam sinh đeo khuyên tai bộ xương khô hơi hoài nghi trong lòng, đây là người mà, không phải người bị hại thì là gì chứ?
Hắn tóm lấy tay Cảnh Mộ kéo sang một bên: “Có địa vị gì thế?”
“Không biết.” Cảnh Mộ cũng rất buồn bực, “Cô ta báo