Trong ngõ nhỏ là một mảnh tiếng rên, vài tên bị thiết kiếm chém trúng thì bỏ mạng tại chỗ.
Con mẹ nhà chúng nó chứ, không ngờ là một đám huyết tộc.
Đám huyết tộc này không khác nào con người, chắc chắn không phải là loại huyết tộc cấp thấp chỉ biết hút máu người.
Không đúng, hai đám.
Bản cô nương này đã đắc tội lắm huyết tộc như thế từ lúc nào vậy hả?
Là tên ngu đần Cảnh Mộ kia phái tới sao?
Thời Sênh đang nghĩ tới Cảnh Mộ thì lập tức nhìn thấy hắn vọt ra từ đầu bên kia ngõ nhỏ, vung tay mấy cái đã giải quyết xong một tên huyết tộc, lạnh lùng quát lên: “Dừng tay!”
Đám huyết tộc này hình như đều biết hắn nên vội vàng lùi về sau, từng người trở về đội ngũ của mình.
“Ai cho các người tấn công con người hả?” Cảnh Mộ đứng ở giữa, ánh sáng tối tăm làm cho bóng dáng của hắn càng trở nên lạnh lẽo, “Không biết quy củ đúng không?”
Hai đội huyết tộc đưa mắt nhìn nhau nhưng ngầm thống nhất, đồng thời cùng lao vào màn đêm, biến mất.
Cảnh Mộ nhíu mày, xoay người nhìn Thời Sênh, giọng ôn hòa hơn một chút, “Sao cô lại trêu chọc vào bọn chúng vậy?”
“Làm sao tôi biết chứ.” Thời Sênh tức giận, bĩu môi khinh bỉ.
Cảnh Mộ quay đầu nhìn vào bóng đêm, đám huyết tộc vừa rồi…
“Cô ký vào hiệp nghị thì sẽ thành con người được bảo hộ, huyết tộc sẽ không thể động vào cô dễ dàng được…” Cảnh Mộ xoay người nhưng trước mắt đã trống rỗng, nào còn có ai nữa chứ.
Cảnh Mộ nhớ lại cảnh tượng vừa rồi lúc hắn mới tới, hình như trong tay cô có một thanh kiếm.
Huyết tộc bị thanh kiếm đập phải lập tức hóa thành mây khói, chẳng lẽ cô ta không phải con người bình thường sao?
Không được, phải điều tra sâu hơn về thân phận của cô ta mới được.
“Là ai!”
Cảnh Mộ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cuối ngõ, hình như bên kia có một bóng đen nhưng lại lập tức biến mất.
Cảnh Mộ đuổi theo có điều lại chẳng nhìn thấy gì nữa.
Có cái gì đó rơi xuống đỉnh đầu hắn.
Hắn duỗi tay túm lấy, cánh hoa tường vi đỏ như máu bay xuống lả tả mang theo hương thơm quỷ dị.
Trong lòng Cảnh Mộ nhảy dựng, lập tức xoay người rời khỏi ngõ nhỏ.
…
Thời Sênh cảm thấy mấy huyết tộc tấn công mình có gì đó không bình thường.
Lúc đó rõ ràng bọn họ đang đánh nhau, sao tự nhiên nhìn thấy mình thì lại cùng xông lên chứ?
Trên người cô không có cái gì kỳ quái cả, ngoại trừ… chiếc mặt nạ hồ ly cô lấy được ở bên trong quán bar.
Bởi vì trường đại học là trường học tư nhân dành cho quý tộc nên sinh viên đều mặc đồng phục riêng.
Nếu chiếc mặt nạ cô cầm ở trong tay đáng lẽ phải là đồ của một nữ sinh nào đó thì điều này có thể giải thích được.
Cũng chỉ có cách giải thích này tạm thời là hợp lý nhất mà thôi.
Đương nhiên, vẫn không thể ngoại trừ chuyện còn có âm mưu gì đó khác nữa.
Luôn có bọn thiểu năng trí tuệ muốn hãm hại bản cô nương, sợ quá!
Vậy vấn đề là…
Người nên lấy mặt nạ này là ai? Nữ chính sao?
Tự nhiên lại đi chắn tai họa cho nữ chính à?
Lật bàn, kịch bản này ai viết thế hả, cắt phần ăn ngay!
Từ sau lần Thời Sênh bị tập kích đó, quả thực không có huyết tộc nào tấn công cô nữa.
Nhưng Cảnh Mộ cũng không còn lẽo đẽo theo cô đòi ký hiệp nghị gì cả.
Lúc cô nhìn thấy Cảnh Mộ ở trường thì hắn luôn trong tình trạng vội vã.
Còn có rất nhiều lần Thời Sênh thấy hắn và nam sinh đeo khuyên tai đầu lâu kia gặp nhau bên ngoài trường, hình như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Thời Sênh ngủ hết một tiết học liền ra khỏi lớp.
Thời tiết tháng 10 còn cực kỳ oi bức, vừa ra khỏi phòng học thì mồ hôi đã ròng ròng như mưa trên gương mặt nhỏ.
Thời Sênh kéo cổ áo ra để gió lùa vào.
Cô hòa vào dòng người, chậm rãi đi xuống.
Lúc đi tới lầu ba liền nhìn thấy một đám người đang dồn một cô gái vào trong góc.
Cô gái kia không mặc đồng phục nhưng trên tay lại cầm sách giáo khoa, chắc hẳn là sinh viên trong trường.
“Cậu chủ Trì của bọn anh coi trọng cô em thì đó là phúc khí của cô em.
Cô em đừng có mà cho mặt mũi lại không cần.” Một nam sinh bày ra vẻ mặt kiêu căng, “Theo cậu chủ Trì của nhà bọn anh sẽ được ăn ngon mặc đẹp.
Cô em còn muốn kén cá chọn canh cái gì chứ hả? Em cũng không nhìn xem trong trường này có bao nhiêu nữ sinh thích cậu Trì như thế, thế mà cô em còn dám không nể mặt cậu ấy à, cô em tưởng mình là ai hả?”
Sắc mặt của cô gái cực kỳ kém: “Các anh đừng có mà khinh người quá đáng nhé!”
“Ha, cái gì mà khinh người quá đáng chứ hả, bọn anh bắt nạt cô em à?”
Người bốn xung quanh