Sau khi NguyệtDao quay về cũng bị phong hàn, nhưng Thương Lan với cô nương Váy Xanh đó càng ngày càng gần gũi, trong lòng Nguyệt Dao vô cùng khó chịu.
Trên người bọn họ bị dây tơ hồng dẫn dắt, sẽ thu hút lẫn nhau, nếu như cô ta không đi chia rẽ bọn họ, đoán chừng Thương Lan sẽ nhanh chóng cưới nàng ta về.
Nguyệt Dao nghe nói Thương Lan đưa cô nương váy xanh tên Vệ Linh kia đến Phong Nguyệt Các ăn cơm, không màng thân thể còn chưa khoẻ đã vội đi tìm bọn họ.
Lúc Nguyệt Dao bước vào cửa, vừa hay va phải người Thời Sênh.
“Điện hạ.” Bích Hỷ vội vàng đỡ lấy Thời Sênh.
Thời Sênh cảm thán, số mệnh của nữ chính và nữ phụ quả nhiên là bị ràng buộc, tùy tiện ở đâu cũng có thể gặp được nhau.
Trong lòng Nguyệt Dao đang nôn nóng, còn không thèm nhìn xem mình va phải ai, đi thẳng lên trên lầu.
Bích Hỷ cau mày, kêu mấy thị vệ phía sau ngăn cô ta lại.
“Mấy người làm gì thế hả?” Nguyệt Dao ngẩng đầu tức giận nhìn.
“Va phải điện hạ nhà chúng ta, cô muốn đi như thế sao?” Bích Hỷ quay người đi đến trước mặt Nguyệt Dao.
Nhìn rõ Bích Hỷ, trong lòng Nguyệt Dao thoáng giật thột, sao đi đến đâu cũng có thể gặp phải cô ta thế, âm hồn bất tán.
“Ta khộng có cố ý mà” Nguyệt Dao càu nhàu một tiêng.
“Không phải cố ý thì có thể xí xoá đi chuyện cô va vào điện hạ nhà chúng ta à?” Bích Hỷ tức giận, An Nguyệt Dao này tại sao cứ suốt ngày nói cô ta không cố ý thế.
Nguyệt Dao cau mày trừng lại, “Ngươi hung dữ như thế làm cái gì, chủ nhân của mấy người đã nói gì đâu? Hơn nữa bị đụng có một chút thôi, cũng chẳng xảy ra chuyện gì cả, thân làm công chúa thì mong manh dễ vỡ lắm sao?
Công chúa thì làm sao chứ, công chúa thì giỏi lắm à?
Cô ta còn là thần tiên đó, cô ta còn chẳng thèm nói gì đây này.
Thời Sênh toát mồ hôi, nữ chính này sụp đổ cũng quá đáng Sợ đi.
Bích Hỷ giận quá hóa cười, “Nếu điện hạ nhà chúng ta thật sự xảy ra chuyện gì thì cô còn có thế đứng ở đây hay sao?”
“Ta…” Giọng nói của Nguyệt Dao đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trên lầu.
Thương Lan và Vệ Linh đứng cạnh nhau trên hành lang, ánh mắt thâm trầm nhìn cô ta.
Thương Lan bước từ tầng hai xuống, cũng không thèm nhìn đến Nguyệt Dao, chắp tay nói với Thời Sênh, “Phu nhân đã xúc phạm nhiều, mong công chúa Thanh Hoan tha thứ, thần nhất định sẽ dạy dỗ lại quy củ cho nàng ta.”
“Tướng quân Thương Lan quả nhiên là thâm tình,” Thời Sênh cười như không cười nhìn Thương Lan, “Có điều quy củ này không thể bỏ được, va vào bản cung thì không sao, chẳng qua chỉ là bản cung dỡ đi một cánh tay của cô ta, vẫn có thể lưu lại mạng, nếu đây mà là va vào Thần hoàng hoặc là quý nhân khác… thì khó nói rồi!”
Thương Lan: “…” Muốn dỡ đi cả cánh tay mà còn không sao à.
Thương Lan hít sâu một hơi, thái độ càng chân thành thêm mấy phần, “Công chúa Thanh Hoan đại nhân đại lượng, vẫn là xin tha cho phu nhân một lần này.”
Thời Sênh nhẹ nhàng nói: “Bản cung không phải đại nhân, bản cung mới mười sáu tuổi thôi.”
Thời Sênh cố tình bắt bẻ.
“Công chúa Thanh Hoan như thế nào mới có thể tha thứ cho phu nhân.” Rõ ràng cô gái đối diện đang bới lông tìm vết, mà còn là lý do quang minh chính đại, hắn cũng không thể nhắm mắthùa theo được đúng không?
Thời Sênh cười cong hai mắt, vẻ mặt rộng lượng: “Cánh tay thì bản cung không cần nữa, hôm nay không hợp nhìn thấy máu, bảo cô ta xin lỗi là được rồi.”
Yêu cầu này đích thực là không quá đáng.
Thương Lan nhìn về phía Nguyệt Dao, trầm giọng nói: “Xin lôi công chúa Thanh Hoan di.”
Đại khái là nữ chính luôn có một loại tâm lý phản nghịch đối với nam chính, nam chính càng nói như thế thì nữ chính lại càng không bằng lòng.
Cộng thêm việc Thương Lan cùng Vệ Linh ở cùng nhau, trong lòng Nguyệt Dao càng không đồng ý nghe theo lời Thương Lan.
“Dựa vào cái gì.” Ngụyệt Dao nghểnh cổ lên, tự cảm thấy mình rất có lý, “Cô ta đi ra ngoài không nhìn người khác, lại còn trách thϊếp?”
Trong lòng Thời Sênh thầm khen ngợi nữ chính đại nhân.
Ngươi cứ làm như thế này, thì bản cô nương không cần đích thân động thủ phá couple nữa.
Trong lòng Thương Lan vô cùng thất vọng, từ khi cưới cô ta, phủ tướng quân không được yên tĩnh ngày nào.
Trước đây hắn cũng cảm thấy cô nương đó đáng yêu.
Chút hảọ cảm đó hiện tại dường như đã từ từ tan biến hết rồi.
“Thương Lan thay phu nhân xin lỗi công chúa Thanh Hoan.” Thương Lan đột nhiên hành đại lê.
Thời Sênh chớp chớp mắt, “Bản cung không nhận nối.”
Ngoài miệng nói không nhận nổi, nét mặt lại vô cùng thoải mái.
“Nếu như Tướng quân Thương Lan đã nói như thế rồi, lần này bản cung cũng không tính toán nữa, thế nhưng lần sau… không dễ nói chuyện như thế đâu”.
Thời