Vầng trăng dần nhô cao, gió nhẹ phất phơ.
Thanh Yến khoanh tay đứng nhìn lâu đài cổ ở phía xa.
“Chúng ta tới đây làm gì thế? Hóng gió à?” Thời Sênh không nhịn được đành phải hỏi.
Họ đã đứng thế này tới nửa tiếng đồng hồ rồi.
“Chờ.” Thanh Yến lời ít mà ý nhiều.
Chờ cái gì chứ?
Chờ bên trong đánh nhau à?
Bên trong có đánh nhau hay không thì cô không biết.
Cô chỉ biết là mình đã nhìn thấy nữ chính.
Nữ chính tiến lên núi theo một con đường mòn nhỏ, lấy khả năng của một tuyển thủ quốc gia để vượt qua mọi rào cản, chướng ngại lên núi vô cùng nhẹ nhàng, đang đi về phía lâu đài cổ.
“Con người vào kìa.” Thời Sênh chỉ vào Lương Sắt, “Anh không ngăn cản lại à?”
Thanh Yến vẫn duy trì tư thế cũ, mí mắt hơi rũ xuống, vừa lúc nhìn thấy thân ảnh của Lương Sắt biến mất.
Hắn thu lại ánh mắt với vẻ chuyện chẳng liên quan tới mình, “Chuẩn bị bắt đầu rồi.”
“Cái gì cơ?”
Thanh Yến xoay người đi tới trước mặt Thời Sênh, quỳ một gối xuống.
Sặc!
Làm gì thế?
Đột nhiên lại dùng lễ lớn như vậy.
Thanh Yến nắm lấy tay Thời Sênh: “Tôi hỏi một lần cuối cùng, em thật sự không muốn làm người nối dõi của tôi?”
Hoảng sợ.jpg
Chẳng lẽ không làm người nối dõi của hắn thì sẽ bị hắn xử lý luôn sao?
Mẹ ơi, Phượng Từ lần này đáng sợ quá, dọa chết bản cô nương rồi!
Thời Sênh lắc đầu, ai muốn làm người nối dõi của anh chứ.
Thanh Yến hôn một cái lên mu bàn tay cô, lạnh lẽo không có nhiệt độ.
Gió lạnh vừa lúc lướt qua, mu bàn tay Thời Sênh lập tức nổi lên một tầng da gà.
Thanh Yến xoa tay giúp cô, đứng lên như thể nhìn về phía lâu đài cổ.
Dường như hắn đang đợi gì đó.
Nhưng tình hình bên trong lâu đài cổ thế nào thì đứng ở đây căn bản không nhìn thấy được.
Gió núi nhè nhẹ đưa, Thời Sênh có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Gió thổi từ bên phía lâu đài cổ qua đây, mùi máu tươi này cũng nhất định là truyền ra từ đó.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lâu đài cổ đột nhiên loạn lên, Thanh Yến ôm Thời Sênh vào lòng rồi lao về phía lâu đài cổ, xuyên qua đám huyết tộc đang hỗn loạn.
Thanh Yến gần như không làm ai chú ý tới, tiến vào trong lâu đài.
Bên trong lâu đài, huyết tộc đang chém gϊếŧ nhau, trên mặt đất đầy thi thể của huyết tộc, những huyết tộc này có thể đã chết hoặc chưa chết.
Thanh Yến bước đi thong dong nhưng tốc độ không hề chậm, hắn xuyên qua khu vực chém gϊếŧ, đi tới trước một cánh cửa dẫn xuống hầm ngầm.
Bên cạnh cửa có huyết tộc canh giữ, thấy hắn xuất hiện thì vẻ mặt kinh nghi, “Điện hạ Thanh Yến… Sao ngài lại tới đây?”
Thanh Yến giơ tay, hai gã huyết tộc lập tức bắn ra ngoài.
Hắn đẩy cánh cửa kia ra rồi ôm Thời Sênh đi xuống.
Xuyên qua vô số con đường tối tăm và dài, mấy tên canh gác vừa nhìn thấy Thanh Yến đã lập tức bị hắn xử lý, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa khắc hoa được làm bằng loại gỗ nam.
Hắn duỗi tay đẩy cánh cửa ra, không gian tối tăm lập tức bùng lên ánh lửa, đèn trên cách vách tường lần lượt thắp sáng làm cho toàn bộ khu vực sáng lên theo.
Đây là một không gian cực kỳ lớn, trên mặt đất là thảm dày, tường xung quanh đều vẽ những bức tranh cổ xưa, dưới chùm đèn pha lê là một cái quan tài thủy tinh.
Thanh Yến đi thẳng tới chiếc quan tài thủy tinh đó.
Lúc tới gần, Thời Sênh nhìn rõ tình hình bên trong quan tài thủy tinh.
Không có người, chỉ có một cái chai có màu xanh lam.
Thanh Yến có vẻ rất quen thuộc chiếc quan tài thủy tinh này, chỉ mất vài giây đã mở được nắp quan tài ra.
Hắn duỗi tay lấy cái chai ra, mở nắp, đưa cho Thời Sênh: “Uống hết đi.”
Thời Sênh khẽ ngửi, không phải máu.
Cô hơi chần chừ một chút rồi ngửa cổ uống cạn cái chai.
Thanh Yến đột nhiên ôm lấy cô, cắn vào cổ, âm thanh nuốt ừng ực vang vọng bên tai cô.
Máu bị hút dần đi, Thời Sênh không thể không dựa vào Thanh Yến.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại có một đám người ùa vào.
Những người này có vẻ như vội vã tới đây, ánh mắt dừng ở cái chai đã trống không trên mặt đất và cái quan tài thủy tinh bị mở ra, tất cả lập tức an tĩnh một cách quỷ dị.
Thanh Yến dừng hút máu, ngẩng đầu từ hõm cổ Thời Sênh lên, ánh mắt lạnh lùng lướt trên đám người huyết tộc.
Bọn họ đều đồng thời lui về sau một bước.
Thật dọa người…
“Thanh Yến, ngươi dám tự lấy nước Trường Sinh.” Một người đàn ông tới sau vọt lên.
Người đàn ông này nhìn rất đẹp trai nhưng sắc mặt lại hơi trắng, mặt mũi âm trầm khiến cho người ta càng có cảm giác rằng hắn không phải người dễ tính gì.
Thanh Yến thong thả sửa lại cổ áo cho Thời Sênh, ánh đèn pha lê hắt vào mắt hắn làm những tầng gợn