Trong lâu đài cổ vang lên tiếng còi cảnh báo liên hồi.
Tất cả huyết tộc đều bao quanh bên ngoài phòng lớn nhưng không một ai dám đi vào.
Các trưởng lão của bọn họ đang bị đánh ở bên trong.
Thời Sênh một lời không hợp liền đánh thẳng tới tổng bộ của huyết tộc.
Sau khi làm phiền mấy tên huyết tộc thì cô cũng biết được lý do đám thiểu năng trí tuệ này muốn bắt cô để làm gì.
Bọn họ cũng phải tìm Thanh Yến.
Lần trước lúc tổ chức yến hội, đám người này đều không có mặt.
Bọn họ không rõ chuyện xảy ra khi đó thế nào.
Hơn nữa huyết tộc lại rất có vấn đề về tự thuật nên bọn họ còn tưởng là Thanh Yến ra tay gϊếŧ chết gã đàn ông tóc dài kia, thế là lập tức ra quyết định đi bắt Thời Sênh.
Ai ngờ chẳng những không tìm được Thanh Yến mà còn động vào một sát tinh.
Nếu bọn họ biết sát tinh này trâu bò như thế thì đánh chết bọn họ cũng không làm ra chuyện kia.
Nhưng mà không có thuốc hối hận.
“Các ngươi có bị điên không thế?” Thời Sênh ngồi ở trên một chiếc ghế miễn cưỡng chưa gãy rời, “Các ngươi muốn tìm thì tự mà đi tìm đi chứ? Sao cứ nhất định phải tìm ông đây chứ? Ông đây là bảo mẫu của hắn chắc?”
Huyết tộc che mặt ghé tai nói thì thầm với nhau: “Nếu bọn ta có thể tìm được thì còn tìm ngươi làm gì.”
Thời Sênh hơi dừng một chút, lại lấy hạt dưa ra cắn: “Các ngươi tìm hắn làm gì?”
Ai cũng đi tìm Thanh Yến, hắn là Đường Tăng sao?
Vẻ mặt của đám huyết tộc như bị táo bón: “Hắn tự mình cướp đi nước Trường Sinh, bọn ta tìm hắn để xử lý chuyện này.”
Đúng, nước Trường Sinh còn bị đứa con gái này uống vào bụng nữa chứ.
Huyết tộc chắc chắn không dám nói lời kiểu như bảo cô nôn ra rồi, nói sai một câu chẳng phải là sẽ đi theo làm bạn với mấy tên huyết tộc đã chết kia sao.
“Đánh rắm.” Thời Sênh nhìn tên huyết tộc vừa nói, giọng bỗng nhiên cất cao lên: “Rốt cuộc các ngươi tìm hắn làm gì?”
Chuyện nước Trường Sinh, nếu bọn họ muốn tìm Thanh Yến gây chuyện thì đã sớm tìm rồi, cần gì chờ tới lúc này chứ.
Huyết tộc: “…”
Thời Sênh cầm thiết kiếm bên cạnh lên, chuẩn bị vung.
Mấy tên huyết tộc đưa mắt nhìn nhau, một tên đứng ra nói: “Nguyền rủa của Lương gia ứng nghiệm rồi.”
“Nguyền rủa của Lương gia?” Là cái quái gì chứ?
Huyết tộc kia nói tiếp: “Năm mươi năm trước, Lương gia Bắc Lăng bị gϊếŧ cả nhà…”
“Từ từ, Lương gia bị gϊếŧ cả nhà đã 50 năm rồi sao?” Thế Lương Sắt thì sao? Chuyện này đã xảy ra từ đời nào rồi mà cô ta còn điều tra hăng say như thế chứ.
Dựa theo logic thông thường, chỉ có người tự mình trải qua mới có thể khắc cốt ghi tâm chuyện thù hận.
Lương Sắt mới chỉ có 18 tuổi, dù mẹ cô ta sinh cô ta năm 18 tuổi đi chăng nữa thì người trải qua án diệt môn năm đó không phải mẹ cô ta mà phải tận đời ông bà mới đúng.
Thế nên cách tận hai đời rồi, Lương Sắt còn điều tra hăng say như thế, cô cũng thấy phục đấy.
“Đúng thế, năm mươi năm trước.” Huyết tộc gật đầu, “Lúc Lương gia bị diệt môn đã từng để lại một lời nguyền rủa.
Lời nguyền rủa huyết tộc sẽ bị bóng đêm cắn nuốt, bị ánh sáng vứt bỏ, đời sau không tồn tại được.”
Lời nguyền rủa này chẳng làm huyết tộc bận tâm lắm, mà quả thực sau đó cũng chẳng xảy ra chuyện kỳ quái gì.
Nhưng mà không lâu trước đây, có những huyết tộc đã không thể đi lại dưới ánh sáng mặt trời.
Trong đám huyết tộc, huyết mạch càng cao thì vốn không cần sợ ban ngày.
Mà tên huyết tộc kia có huyết mạch không thấp, ngày bình thường vẫn ra ngoài hoạt động mà chẳng gặp phải vấn đề gì.
Nhưng đột nhiên hắn lại không thể ra ngoài ánh nắng mặt trời.
Mọi người đều nghĩ là sức khỏe của hắn có vấn đề, không hề liên tưởng đến chuyện gì khác.
Nhưng thời gian tiếp theo đó, càng lúc càng có nhiều huyết tộc gặp phải tình huống tương tự, càng về sau càng nghiêm trọng hơn.
Ngay cả ánh trăng cũng không thể tiếp xúc, chỉ có thể trốn trong bóng tối mịt mùng.
Lời này vừa lúc ứng với câu bị bóng đêm cắn nuốt, bị ánh sáng vứt bỏ của Lương gia.
Tình huống như thế, bọn họ lập tức liên tưởng tới câu nguyền rủa của Lương gia trước khi bị diệt môn năm đó.
Thời Sênh nhướng mày: “Thế tìm Thanh Yến làm gì? Hắn có thể giải trừ nguyền rủa được à?”
“Không biết.” Huyết tộc lắc đầu, “Nhưng chuyện về Lương gia, hắn biết nhiều hơn bọn ta, nói không chừng sẽ có biện pháp.”
…
Thời Sênh rời khỏi hang ổ của huyết tộc, bên ngoài mưa rất nhỏ, mưa phùn mang theo hơi lạnh đập vào mặt càng làm cô thấy lạnh tới tận xương.
Thời Sênh ngửa đầu nhìn lên bầu trời xám xịt.
Một cái ô màu