Thế nhưng Thương Lan lại thản nhiên gật đầu với cô, cứ như không quen cô vậy.
Không phải chứ!
Dung mạo của thân thể cô dùng ở trần gian Với dung mạo bây giờ không khác nhau nhiều lắm, tên cũng tương đồng, dù Thương Lan có là một tên ngốc cũng phải đoán ra được mới đúng chứ.
Hắn làm cái vẻ mặt “Ta không quen biết cô, chỉ lễ phép chào hỏi cô thôi” là ý gì hả?
Đột nhiên bản cô nương có chút không hiểu mô típ kịch bản này rồi.
“Thượng thần Thanh Hoan, mời ngồi.
” Hai tiểu đồng xuất hiện trước mặt Thời Sênh, cung kính mời cô.
Bên cạnh Vương mẫu vẫn còn một chỗ trống, tiểu đồng dẫn cô đến chính là vị trí đó.
Thần giới có thêm cô là tổng cộng có bốn vị thượng thần, còn có hai vị nữa không ở đây, chắc không phải đang bế quan thì là đang không có mặt ở thần giới.
Ngọc đế và Vương mẫu không phải là thượng thần, thế nên lúc đối diện với thượng thần, bọn họ mới phải cẩn thận từng ly từng tí một.
Thượng thần không có quyền lực, nhưng có thực lực.
Ngọc đế và Vương mẫu không có thực lực, nhưng có quyền lực.
Dạng như hai bên kiềm chế lẫn nhau vậy.
“Chúc mừng Thượng thần Thanh Hoan.
” Ngọc để lên tiếng trước tiên.
“Phải vậy thôi.
” Nguyên chủ nỗ lực bao nhiêu lâu như thế, chức vị thượng thần này là lẽ đương nhiên, cho nên Thời Sênh mới không xấu hổ mà đáp lại.
Ngọc để lập tức lúng túng.
Ngài nói như thế thì bảo ta biết nói tiếp thế nào đây?
Vương mẫu cười phá vỡ sự im lặng, “Thượng thần Thanh Hoan vẫn tinh nghịch y như hồi nhỏ.
”
“Đúng thế, lúc đó ngài vẫn còn nhỏ xíu…” Ngọc để thuận theo Vương mẫu tiếp lời, “Hôm nay ngài đã là thượng thần rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.
”
“Ba vạn tuổi mà thôi, bể quan mấy lần là qua rồi, có cái gì mà nhanh chứ.
” Thời Sênh tiếp tục vênh váo.
Ngọc đế: “…” Thật không có cách nào nói chuyện được.
Vương mẫu: “…” Đây là khoe khoang ngài ấy mới ba vạn tuổi đã phi thăng lên thành thượng thần sao.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên là không có cách nào nói chuyện được.
Vậy thì đi thẳng vào vấn đề chính đi!
Nghi lễ cứ thế chiếu theo quy trình mà làm, phức tạp vặt vãnh, trừ mấy người bên dưới thảo luận vui vẻ, trừ Thương Lan bên trên không biết đang nghĩ gì ra, mấy người khác đều vô cùng khó xử.
Vị thượng thần này khó chiều quá.
Nói chuyện với ngài ấy mấy câu, thật sự có thể tức chết người được.
Không dễ gì mới đợi được đến lúc nghi lễ kết thúc, Ngọc đề và Vương mâu lập tức tránh đi.
Hoàn toàn không muốn nói chuyện giao lưu tình cảm với vị thượng thần này chút nào.
Mấy kẻ gan to một chút tiến lên nói chuyện, kết quả là nói được hai câu liền bị nghẹn đến không thôt ra lời được nữa.
Ngươi chúc mừng ngài ấy, ngài ấy lại thẳng thắn nhận luôn, còn không quên khoe khoang thêm.
Ngươi hỏi ngài ấy hạ giới có vui không? Ngàiấy bảo ngươi tự đi mà thử.
Cả những người bình thường hay nói chuyện cũng lúng túng, rất ít người có thể nói chuyện với ngàiây quá năm câu.
“Thượng thần Thương Lan, xin lỗi nhé, ban nãy bỏ lỡ mất một chút, nghi lễ kết thúc rồi sao?” Một thiếu nữ mặc y phục màu đỏ từ ngoài điện đi vào, đi thẳng đến chỗ Thương Lan, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nhìn vô cùng đáng yêu.
“Ủ.
” Thương Lan khẽ gật đầu, “Về thôi!”
Mặt thiếu nữáo đỏ đầy vẻ tiếc nuối, cô ta vẫn muốn nhìn thấy vị thượng thần Thanh Hoan xấu đến nỗi không dám gặp ai trong truyền thuyết kia xem có phải thật sự xấu đến mức không dám gặp người hay không.
“Nguyệt Dao nha đầu này không biết là có vận khí gì, lại có thể lọt vào mắt thượng thần Thương Lan.
”
“Sao thượng thần Thương Lan lại nhìn trúng cô ta chứ, cần dáng không có dáng, cần dung mạo không có dung mạo, sao Nguyệt Dao lại may mắn thế chứ!”
“Ngọc đế cũng vậy, mấy lần trước sơ suất lớn như thê lại đều không cách chức cô ta.
”
“Ai bảo cô ta may mắn như thế chứ…”
Thời Sênh thuận theo phía mấy tiên nữ đang thảo luận kia mà nhìn sang.
Thiếu nữáo đỏ hoạt bát lanh lợi đi bên cạnh Thương Lan, một đỏ một trắng chầm chậm từ phía trước đi đến.
Thời Sênh nghe thêm một lúc nữa mới có thể hiếu ra đại khái.
Thương Lan cẩu huyết mất trí nhớ rồi.
Thế nhưng hắn lại nhớ NguyệtDao, mà lại có sự khác biệt với hồi ức thật sự, sau khi quay về thần giới, nhân vật thượng thần Thương Lan trước nay khó gần lại cho phép Nguyệt Dao xuất hiện bên cạnh hắn.
Thời Sênh đỡ trán, tác giả đại nhân, ngài làm thế này là gợi đòn lắm đó, có biết không?
Như thế này mà cũng có thể khiến cho nam nữ chính ở bên nhau, đúng là quá đủ rồi!
Vừa rồi lúc Nguyệt Dao bước vào, không nhìn thấy Thời Sênh đang bị chắn mất, lúc này đi ra lại vừa hay có thể nhìn thây cô.
Nguyệt Dao nhìn thấy Thời Sênh, trong chốc lát liên ngân ra.
“Là Cô.
”
Cô ta đã nghĩ cái tên Thanh Hoan này rất quen tai mà,