Lần đầu tiên Hề Mạn nhìn thấy Lương Doanh Doanh là vào bữa tiệc sinh nhật Lương Việt.
Đó là năm Lương Việt tròn 24 tuổi, Lương gia đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Lương Việt.
Hề Mạn cũng chuẩn bị lễ vật tới tìm Lương Việt.
Lúc đó, bữa tiệc đã kết thúc, Lương Việt kéo Lương Doanh Doanh ra vườn sau Lương gia nói chuyện.
Hề Mạn định chuồn êm tiến vào, vừa lúc nghe được câu chuyện của bọn họ.
Lương Việt tỏ tình với Lương Doanh Doanh.
Có vẻ như Lương Doanh Doanh đã bị dọa không nhẹ, sau khi từ chối Lương Việt liền vội vã chạy về nhà chính của Lương gia.
Sau khi Lương Doanh Doanh rời đi, Lương Việt ngồi một mình trên ghế ở vườn sau.
Hề Mạn giẫm mưa hoa đầy trời rơi xuống trước mặt hắn, nói với hắn bằng giọng êm ái như muốn rắc muối lên vết thương của Lương Việt: “Anh trai nhỏ, thì ra anh thích em gái mình, ở thế giới con người chẳng phải đây là điều tối kỵ sao?”
Lương Việt như chàng trai bị bóc trần tâm sự, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: “Cô… Cô nghe lén tôi nói chuyện với Doanh Doanh.”
“Ôi, anh trai nhỏ à, tôi có nghe lén đâu, chỉ vừa lúc nghe thấy mà thôi.”
“Cô…” Lương Việt biết mình thích Lương Doanh Doanh là sai, nhưng hắn không thể khống chế được bản thân mình.
Giờ lại còn để một huyết tộc nghe được, trong lòng hắn vô cùng hoảng loạn, lần đầu tiên nói bằng giọng nhỏ nhẹ trước mặt cô: “Cô đừng nói cho những người khác.”
Hắn không muốn làm thanh danh của Lương Doanh Doanh bị hao tổn.
Hôm nay hắn tỏ tình là kết quả sau khi đã uống rượu vào, giờ hắn cũng thấy rất hối hận.
“Được thôi.” Đầu ngón tay Hề Mạn chọc lên ngực Lương Việt, cười nói: “Tôi có thể không nói cho người khác, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?” Lương Việt gạt tay cô ra, cau mày hỏi: “Cô có điều kiện gì?”
Hề Mạn ngồi lên đùi hắn, nắm lấy cằm hắn: “Anh phải nghe lời tôi.”
Lương Việt bị một cô gái sàm sỡ thì mặt lập tức thay đổi: “Cô xuống ngay cho tôi.”
“Thật sự muốn tôi xuống sao? Vậy tôi kêu lên…” Hề Mạn đe dọa Lương Việt.
Sắc mặt Lương Việt xanh mét, dưới sự cưỡng ép của Hề Mạn, hắn không dám lộn xộn nữa.
Hề Mạn chỉ yên tĩnh ngồi dựa vào hắn, cũng không làm ra chuyện gì khác người.
Lúc có người ra tìm, thân mình của Hề Mạn lập tức biến mất không rõ tăm hơi.
Hắn tưởng là Hề Mạn đã đi rồi, nhưng đến khi trở về phòng, lại phát hiện cô đang nằm trên giường của mình.
Làn váy đỏ rực rơi xuống mép giường, đôi chân dài trắng nõn hơi gấp khúc, tóc vàng trải dưới thân, nở nụ cười chào đón hắn.
Hề Mạn vừa bá đạo, vừa kiêu ngạo xâm nhập vào cuộc sống của hắn, chỉ cần vào những lúc không có người, cô ấy sẽ lập tức xuất hiện.
Lương Việt không biết cô muốn làm gì, nhưng hắn không thích cuộc sống như thế.
Buổi tối ngày hôm đó, hắn uống rượu rồi trở về, vừa vào phóng đã thấy Hề Mạn ngồi ở mép giường, đầu óc hắn lập tức nổ tung, đóng sầm cửa lại rồi đi nhanh về phía Hề Mạn.
Hề Mạn bị hắn đè xuống giường, ánh mắt ác độc nhìn cô chằm chằm: “Có phải cô muốn tôi ngủ với cô thì mới vừa lòng đúng không? Tôi có thể thỏa mãn cô, nhưng từ nay về sau, cô đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Cô biết tôi chán ghét cô tới mức nào không hả?”
Hề Mạn kinh ngạc nhìn hắn: “Chán ghét tôi ư?”
“Đúng thế, tôi chán ghét cô.” Lương Việt nghiến răng nghiến lợi, “Tại sao cô có thể chiếm cứ sinh hoạt của tôi không kiêng nể gì như thế, tại sao chứ hả?”
Hề Mạn không đáp lại, trái tim Lương Việt đột nhiên căng lên, cúi người hôn cô, lần đầu tiên Lương Việt thân cận như vậy với một cô gái nên kỹ thuật hôn cũng không tốt lắm.
Nhưng Hề Mạn thì không phải lần đầu tiên, có điều đã lâu rồi, lâu tới mức cô cũng chẳng còn nhớ rõ nữa.
Lương Việt đang trong cơn tức giận, lại bị rượu quấy nhiễu, hắn không nhớ rõ mình đã cởϊ qυầи áo của cô thế nào, nhưng đến thời điểm cuối cùng, cô lại đẩy hắn ra.
Hề Mạn mặc lại quần áo, nhảy xuống giường: “Hề Mạn tôi đây không phải vật thay thế của bất kỳ kẻ nào.
Anh hỏi tôi tại sao lại quấn lấy anh chứ gì? Bởi vì… Tôi thích anh.”
Câu nói vừa dứt, thân mình cô liền lập tức biến mất.
Hề Mạn không xuất hiện trở lại nữa, giống như trước giờ cô chưa từng bước vào cuộc sống của hắn.
Hề Mạn lại trở lại núi rừng, những tháng này không có Lương Việt, toàn bộ thế giới đều an tĩnh trở lại.
Giống như thời gian đã trải qua mấy trăm năm không đổi, lặng lẽ, không một niềm vui.
Hề Mạn không nhớ mình chìm vào lặng lẽ bao lâu, Lương Việt lại một lần nữa xâm nhập vào tầm mắt cô.
Hắn