Giang Lâm thật sự đi ra sau núi xem thật, lúc trở về thì có vẻ như đã bị dọa rất thảm: “Tiểu sư muội, hình như ta nhìn thấy ma.”
Lúc hắn đi qua đám mộ liền nhìn thấy loáng thoáng có một cái bóng màu trắng trong đám sương mù, tóc đen như thác nước.
Trong hoàn cảnh âm khí dày đặc, Giang Lâm không dám tiến lên thêm nữa.
Thời Sênh cạn lời, bĩu môi khinh thường, ma cái gì chứ, đó là người mà…
Thời Sênh không muốn cùng Giang Lâm quay lại đó, hắn đành phải gọi những đệ tử khác đi cùng mình.
Nhưng lần này hắn lại không thấy bóng con ma kia đâu nữa, những người khác đều nói là Giang Lâm hoa mắt rồi.
Giang Lâm cũng không biết có phải mình hoa mắt thật không nữa, vì có sương mù, nơi này lại là nơi an táng của những sư huynh đệ đồng môn, không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không.
Bọn họ tìm một vòng nhưng chẳng thấy gì, cuối cùng tìm được đến hang núi kia.
Đáng tiếc, những đồ trong hang núi đều vô dụng hết.
Hôm sau, Thời Sênh chuẩn bị rời đi, những người khác rất kinh ngạc.
“Chúng ta rời khỏi nơi này tới đâu?” Đây là Lưu Quang Môn, là nhà của bọn họ, bọn họ rời khỏi đây rồi thì sẽ đi đâu?
“Các huynh muốn chờ hung thủ phát hiện ra còn sót lại các huynh nên lần nữa quay trở về gϊếŧ sạch thì cứ ở chỗ này đi.
Dù sao muội cũng phải đi.” Thời Sênh cất bước đi lên con đường đầy máu xuống núi.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau.
Có lẽ biểu hiện của Thời Sênh quá mức trấn định nên bọn họ liền thấy tin phục trong lòng.
Thấy cô đã sắp đi khuất rồi, bọn họ liền cắn răng chạy theo.
Mỗi bước đi đều vô cùng lưu luyến, kiến trúc sau lưng dần dần không còn thấy nữa.
Có người đã sống ở nơi này mười mấy năm, giờ phải rời khỏi đây rồi.
…
Vĩnh An năm thứ 17, có hai sự kiện lớn xảy ra.
Chuyện thứ nhất là toàn bộ Lưu Quang Môn bị gϊếŧ sạch, người trong giang hồ không phát hiện ra còn ai sống sót.
Chuyện thứ hai là thiên tài Đỗ Tuế Hàn của Linh Hạc Tông bị trúng hàn độc, độc phát tác, không cứu được nên đã chết.
Trên giang hồ đều tỏ ra rất hiếu kỳ với chuyện Lưu Quang Môn bị diệt.
Các tin đồn không ngừng truyền ra, nhưng phỏng chừng là không ai nắm rõ được chân tướng cả.
Vĩnh An năm thứ 21.
Đại hội kiếm pháp 5 năm một lần được tổ chức ở Ngũ Phong Sơn.
Các môn phái đều tề tụ về Ngũ Phong Sơn để tranh đoạt danh hiệu Kiếm Thánh.
Năm năm trước, người đoạt được danh hiệu này là thiếu niên Đỗ Tuế Hàn.
Giờ đã qua 5 năm, Đỗ Tuế Hàn đã chết, một đời Kiếm Thánh mới lại sắp được sinh ra ở Ngũ Phong Sơn.
“Thiên Nhận Môn tới…”
“Cửu Tinh Phái tới…”
“Minh Tâm Các tới…”
Ngũ Phong Sơn trước nay đều là thánh địa luận kiếm.
Trước kia ở đây là một hồ nước, sau khi hồ nước khô cạn thì bị cải biến thành nơi luận kiếm, chẳng khác nào chiến trường đấu thú ở La Mã vậy.
Các môn phái lần lượt ngồi vào chỗ được sắp xếp.
Âm thanh báo danh vẫn vang lên, vẫn có người lục tục tiến vào.
Những môn phái tới trước đều là môn phái nhỏ.
Theo thông lệ thì các ông lớn đều tới sau.
Nhưng khi những môn phái này tiến vào thì phát hiện còn có người tới sớm hơn cả mình.
Môn chủ của Thiên Nhận Môn đi đầu tiên.
Hắn hơi khựng lại, chờ chưởng môn của Cửu Tinh Phái và các chủ Minh Tâm Các.
“Kia không phải người của Tử Vi sơn trang sao? Sao bọn họ lại tới đây?” Môn chủ của Thiên Nhận Môn khẽ hỏi hai người tới sau.
“Quái thật.” Chưởng môn Cửu Tinh Phái vuốt chòm râu dê, bộ dáng kỳ quái, “Tối hôm qua ta xem hiện tượng thiên văn, biết ngay là có chuyện lớn sắp xảy ra.”
Hai người kia tỏ vẻ như gặp quỷ.
Chưởng môn Cửu Tinh Phái lúc nào cũng ra dáng thần côn*, trên thực tế thì lão ta chẳng hiểu cái quái gì.
Ngược lại, người của Tử Vi sơn trang hình như lại rất giỏi thuật chiêm tinh.
* Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Các chủ Minh Tâm Các cũng tỏ vẻ kỳ quái: “Đúng là rất kỳ lạ, trước đó không hề nghe nói là người của Tử Vi sơn trang cũng muốn tham gia.” Quan trọng nhất là còn tới sớm như vậy.
Tử Vi sơn trang này cũng không phải hạng người vô danh bừa bãi gì, thậm chí còn có thể đánh đồng với Linh Hạc Tông.
Nhưng người của Tử Vi sơn trang không bao giờ tham gia các hoạt động của giang hồ.
Người thường làm việc cũng rất bí mật, vì thế mọi người chưa bao giờ đặt Tử Vi sơn trang ngang hàng với Linh Hạc Tông.
Nguyên nhân chính cũng không phải cái này, mà chủ yếu là vì người của Tử Vi sơn trang dùng độc.
Trong thời đại kiếm pháp thịnh hành như thế này, có thể hiểu nguyên nhân mọi người không muốn đề cao một kẻ khác loại như thế là gì.
Mà tên Tử Vi này cũng rất hợp với thuật chiêm tinh, nhưng người ta thích dùng độc hơn, không thích làm thần côn.
Kỹ năng của Cửu Tinh Phái hoàn toàn không sánh được với Tử Vi sơn trang.
Người của Tử Vi sơn trang đều mặc trang phục màu trắng.
Bọn họ ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình, hoàn toàn thờ ơ với những kẻ tiến vào.
Vẻ mặt ai cũng lạnh lùng như khắc từ cùng một khuôn mẫu ra vậy.
Ba