Lúc trước đã nói là người của Tử Vi sơn trang am hiểu về dùng độc, vì thế kiếm trong tay Tử Vi công tử cũng chỉ là loại kiếm bình thường, bị chém gãy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Tử Vi công tử ném một đám bột phấn về phía Thời Sênh, lợi dụng lúc cô tránh đi liền sử dụng một thế di chuyển quỷ dị trong không trung, vòng ra sau lưng cô, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, chĩa thẳng vào giữa lưng Thời Sênh: “Thành chủ, ta và cô không thù không oán, cô tốt nhất đừng có tin lời hắn.”
Thời Sênh vung tay gạt nhuyễn kiếm ra, cả người nhích lên kéo gần khoảng cách, thiết kiếm lập tức kề trên cổ hắn: “Tử Vi công tử có thể giải thích cho ta một chút xem, tại sao bốn năm trước ngươi lại xuất hiện ở sau núi của Lưu Quang Môn hay không?”
“Đi ngang qua.” Tử Vi công tử đáp mà không hề dừng lại một chút nào.
“Vậy thì đi ngang qua cũng trùng hợp quá đấy.” Đi ngang qua nơi nào không được, lại cố tình đi ngang qua Lưu Quang Môn, “Thực ra, ngươi có đi ngang qua hay không cũng chẳng liên quan quái gì tới ta hết.
Ta cũng không có hứng thú với việc là ai đã tiêu diệt Lưu Quang Môn, giờ ta gϊếŧ ngươi thì hắn có thể theo ta rồi, mua bán này rất có lời.”
Tử Vi công tử: “Hắn đi rồi.”
Thời Sênh nhìn về phía Vô Ảnh công tử, người vừa rồi còn ngồi vắt chân ở đó đã biến mất tại lối ra, mà ở lối ra bây giờ đang loạn thành một mảnh, lập tức xảy ra đánh nhau.
Ai chắn đường cũng không được, không biết hắn định làm gì.
“Hắn chỉ muốn lợi dụng cô để giữ chân ta thôi.” Tử Vi công tử tiếp tục nói.
Thời Sênh nghiến răng, tên ngốc này được lắm.
“Tôi có thể giúp cô bắt hắn, nhưng cô phải giúp tôi một chuyện.”
Thời Sênh liếc nhìn Tử Vi công tử, từ chối không hề lưu tình chút nào: “Không cần, ngươi mà dám chạm vào một sợi tóc của hắn, ta sẽ chôn toàn bộ Tử Vi sơn trang của ngươi để tạ lỗi với hắn.”
Tử Vi công tử: “…”
Thời Sênh trở lại chỗ ngồi, nói với mấy tên đang đục nước béo cò nhà mình: “Đi.”
“Thành chủ, không xem diễn nữa ạ?” Tiểu cô nương nhảy lên và nói to, “Muội vẫn chưa chơi đủ mà.”
“Vậy muội tự chơi một mình đi.” Thời Sênh lao về phía lối ra.
Tiểu cô nương thấy Thời Sênh đi thật thì cũng vội vã dẫn người đuổi theo.
Trường luận kiếm loạn thành một mớ bòng bong.
Đến khi người của tứ đại môn phái khiến bọn họ bình tĩnh lại thì Thời Sênh và người của Tử Vi sơn trang đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Thời Sênh đi từ trên núi xuống nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Vô Ảnh đâu.
Cô thấy hơi buồn bực, vất vả lắm mới tìm được vợ mình, thế mà loáng cái đã mất tăm mất tích rồi.
…
Đại hội kiếm pháp bị làm loạn nên phải hoãn tổ chức thêm hai ngày.
Thời Sênh hoàn thành đơn hàng kia xong, trở về Tử Linh Thành với tâm trạng không được tốt cho lắm.
“Thành chủ, chẳng phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Tỷ có cần tỏ vẻ như thế không? Tỷ muốn bộ dáng nào thì muội tìm về cho tỷ, tìm cho tỷ cả một phòng, tỷ cứ tha hồ mà chọn.” Tiểu Ly đi tới bên người Thời Sênh.
“Bộ dáng ta thế nào?” Thời Sênh chống cằm hỏi lại.
“Từ trong ra ngoài đều tả ra… vẻ không vui.” Tiểu Ly khoa tay múa chân.
“Vậy thì đi gϊếŧ người để vui vẻ đi.”
“Vâng ạ, vâng ạ!” Tiểu Ly vui vẻ gật đầu.
Thời Sênh: “…” Cô chỉ thuận miệng nói thế thôi không được à?
Tiểu Ly này được Giang Lâm nhặt về.
Con nhóc này cực kỳ điên cuồng và tàn nhẫn, rất có khí chất làm vai ác, vì thế Thời Sênh liền mang theo bên người.
Mấy năm qua đi, càng lớn càng có khí chất của vai ác.
[… Thế nên Ký chủ à, cô đang đào tạo vai ác sao?]
Thời Sênh xoa cằm, đáp trong lòng: “Đề nghị này không tệ đâu, ta có thể suy xét một chút về quy trình đào tạo.”
[…] Phụt, bản Hệ thống chỉ thuận miệng nói thế thôi.
Ký chủ à, cô đừng có làm xằng làm bậy đấy nhé!
Hệ thống thực sự bị dọa khóc.
Tại sao nó chỉ tùy tiện nói một câu thôi mà cũng bị dọa sợ mất mật thế này?
Chẳng lẽ nó không nên nói lời nào mới là chân lý sao?
Ai bảo mày lắm miệng!
Xem lần sau mày còn dám lắm miệng nói bừa nữa không!
Thời Sênh: “…” Chẳng phải ta đang bồi dưỡng đối thủ cho