Thời Sênh nhảy xuống thiết kiếm, cầm kiếm vọt vào vòng chiến.
Nguyễn Chỉ Mạt và A Ngọc ở trung tâm.
Thời Sênh như chiếc máy bay chiến đấu xông thẳng tới trước mặt bọn họ như xông vào chỗ không người.
“Thanh Diên…” Nguyễn Chỉ Mạt nghiến răng, những lời nói sau đó bị chìm trong tiếng rít chém xuống của thiết kiếm.
Lúc đối mặt với Quỷ Khốc, Nguyễn Chỉ Mạt cũng không hề có cảm giác này.
Máu trong người như đông lại, chân tay lạnh băng đến chết lặng, không có cách nào nhúc nhích.
Nỗi sợ hãi từ sâu trong lòng tràn ra, bò lan như dây leo, nhanh chóng quấn chặt lấy trái tim, thít chặt là cô ta không thở nổi.
“Cẩn thận!”
Tiếng nói của A Ngọc kéo suy nghĩ của Nguyễn Chỉ Mạt quay về, thân thể lui về sau theo bản năng, thiết kiếm sượt qua mặt cô ta, hàn khí quét theo, nửa khuôn mặt như bị đông lạnh thành băng.
A Ngọc túm lấy cô ta từ sau lưng, cô ta như người chết đuối vớ được cọc, thở hổn hển hít mạnh không khí mới mẻ vào bụng.
Thật dọa người!
Cảm giác vừa rồi…
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
A Ngọc thấy trạng thái của Nguyễn Chỉ Mạt không tốt thì không dám buông cô ta ra, kéo cô ta né tránh kiếm của Thời Sênh một cách rối loạn.
“Chỉ Mạt! A Ngọc!” Âm thanh của Hoa Dương thần y vang lên ở bên cạnh.
A Ngọc quay đầu nhìn lại.
Hoa Dương thần y đã bị Quỷ Khốc dồn vào trong góc, mà bên cạnh còn có những người đang như hổ rình mồi, chờ thời cơ cướp lấy Quỷ Khốc.
A Ngọc vừa phân tâm một cái liền lập tức cảm thấy một trận đau đớn trên vai.
Nguyễn Chỉ Mạt ngã văng ra khỏi vòng tay của hắn.
Hắn muốn giữ cô ta lại nhưng mà giây tiếp theo cả người đã ngã xuống đất, bị một người khác giẫm lên trên ngực.
“Đỗ Tuế Hàn? Là ngươi đúng không?” Âm thanh trong trẻo của thiếu nữ truyền vào trong tay hắn.
Vừa rồi lúc cô chém hắn có thể cảm nhận được rõ ràng lực cản, nếu trong cốt truyện này, Đỗ Tuế Hàn là nam chính, vậy thì người mang mặt nạ này nhất định là Đỗ Tuế Hàn rồi.
A Ngọc hừ lạnh: “Đỗ Tuế Hàn đã chết từ lâu rồi.”
“Thế à?” Thời Sênh dùng thiết kiếm gẩy mặt nạ của hắn ra.
A Ngọc không thể ngăn cản, sự trói buộc trên mặt lập tức nhẹ bẫng.
Nguyên chủ chưa từng gặp Đỗ Tuế Hàn bao giờ, vì thế Thời Sênh quay đầu hỏi Vọng Thư cách đó không xa: “Đây là Đỗ Tuế Hàn à?”
Vọng Thư đẩy mấy kẻ đang chắn đường ra, đi tới bên cạnh Thời Sênh, tầm mắt đảo qua A Ngọc: “Bản công tử đã bảo mà, sao đệ nhất thiên tài của Linh Hạc Tông lại dễ chết như vậy cơ chứ… ha… Thì ra là giả chết!”
Lời này rõ ràng là đã chứng minh thân phận của A Ngọc.
Hắn chính là Đỗ Tuế Hàn.
Thời Sênh không hứng thú lắm với chuyện hắn có phải Đỗ Tuế Hàn hay không, lục lấy ngọc trúc ở trên người hắn xuống.
“Thanh Diên!” Tiếng quát lớn sắc bén vang lên xuyên qua một đám hỗn loạn.
Thời Sênh liếc mắt, một bóng người đang lao về phía cô với tốc độ cực nhanh, đúng là Nguyễn Chỉ Mạt.
Trong tay cô ta là thanh Quỷ Khốc vừa rồi còn thuộc về người khác.
Quỷ Khốc xẹt qua không khí, âm thanh “u u” như vang lên từ bốn phương tám hướng.
Thời Sênh nâng kiếm lên ngăn trở Quỷ Khốc đang bổ tới, hai thanh kiếm chạm vào nhau, tia lửa bắn ra.
Nguyễn Chỉ Mạt kéo Quỷ Khốc sang bên cạnh, âm thanh chói tai lập tức vang vọng toàn bộ không gian.
Cô ta lại một lần nữa giơ Quỷ Khốc lên, chém thật mạnh.
Thời Sênh đá Đỗ Tuế Hàn sang bên cạnh.
Nơi này đang có rất nhiều người, tuy rằng Đỗ Tuế Hàn đã chết bốn năm nhưng cũng vẫn có không ít người nhận ra hắn.
Hắn muốn giấu cũng không giấu được nữa.
…
“Keng!”
“Choang!”
Hai tiếng này đồng thời cùng vang lên.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai thân ảnh không ngừng giao nhau trong không trung đã tách ra, một mũi kiếm rơi từ trên không trung xuống, cắm phập xuống đường.
Tiếp theo đó, một bóng người cũng nện xuống đất.
Nguyễn Chỉ Mạt chỉ thấy máu trong cơ thể sôi lên, phun ra một búng máu tươi.
Cô ta siết chặt lấy đá vụn trên mặt đất, gân xanh nổi đầy mu bàn tay: “Thanh Diên…”
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt toàn là sự thù hận: “Thanh Diên, ngươi dựa vào cái gì chứ?”
Dựa vào cái gì mà có thể trở thành tiểu sư muội được mọi người nâng niu ở sư môn, còn cô ta thì phải chịu sự chèn ép của tất cả mọi người.
Rõ ràng đều là cô nhi như nhau, rõ ràng cùng nhau tiến vào sư môn, vậy mà chỉ vì trên mặt cô ta có một khối bớt nên Đại trưởng lão liền chọn Thanh Diên.
Từ đây, hai người như trở thành một trời cao, một vực thẳm.
Nguyễn Chỉ Mạt không cam lòng.
Không biết từ bao giờ, càng lúc cô ta càng thấy ghen ghét với Thanh Diên.
Vì thế, lúc đi vào trong ngọn núi kia, cô ta mới đẩy Thanh Diên một cái như bị ma xui quỷ khiến.
Lúc đó trong lòng cô ta vẫn còn thấy hơi hối hận.
Nhưng sau khi nhìn thấy Thanh Diên trở ra, sự hối hận