Vọng Thư nhanh chóng lấy từ trên người xuống một bình sứ, đút cho Thời Sênh một viên, đợi một chút mới buông tay ra.
“Chẳng phải huynh đã đưa ta cái này sao?” Thời Sênh duỗi tay sờ lên cổ, sao bảo là bách độc bất xâm cơ mà?
Vọng Thư chớp mắt cực kỳ vô tội: “Ta quên mất.”
Thời Sênh: “…”
Đánh chết hắn đi thôi.
Thời Sênh rũ mắt nhìn xuống dưới, đám người mặc áo đen kia xuất quỷ nhập thần khống chế tất cả mọi người, bao gồm cả Hoa Dương thần y.
Giữa ban ngày ban mặt mà mặc cả cây đen sì sì, sợ người ta không nhìn thấy mình hay thế nào hả?
Trong đó, có một gã mặc áo đen đi tới bên dưới Vọng Thư, ngẩng đầu nhìn lên.
Vọng Thư ôm Thời Sênh cũng không thấy khẩn trương, trong cái nhìn chăm chú của Thời Sênh, hắn khom lưng: “Thiếu chủ.”
Thời Sênh: “…”
Vừa rồi hắn gọi gì ấy nhỉ?
Cô không bị ảo giác đấy chứ?
… Có một câu rất bậy, không biết có nên nói hay không?
Thì ra BOSS lớn nhất thế giới vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Cô đã từng đoán hắn có thân phận cực kỳ bá đạo, nhưng lại chưa từng nghĩ tới hắn có liên quan tới đám người này.
Rốt cuộc thì trước đó chính hắn đã xông vào trong địa bàn của người ta cướp người ra cơ mà.
Quả nhiên, chuyện không thể tưởng tượng được nhất mới luôn là sự thật.
Lại muốn bóp chết hắn rồi.
Gã mặc đồ đen tiếp tục nói: “Chủ thượng nói, ngài chơi đùa ở bên ngoài thế nào ngài ấy không quan tâm, nhưng chuyện lần trước ngài đã làm rất quá đáng rồi, xin ngài quay về.”
Lần trước là nói tới lần ở Ngũ Phong Sơn, Vọng Thư dẫn Thời Sênh vào đó, cho dù hai người này có làm gì thì cũng đã phá hủy hoàn toàn kế hoạch của bọn chúng.
Vọng Thư nhướng mày: “Nếu ta không về thì sao?”
“Vậy ngài cũng đừng trách thuộc hạ không khách khí.” Gã mặc đồ đen vẫn duy trì sự bình tĩnh từ đầu tới cuối, “Ngài có thời gian một ngày để trở về.
Một ngày sau, nếu ngài vẫn khăng khăng không nghe lời, vậy thì thuộc hạ cũng đành phải đắc tội.”
Vọng Thư không tỏ thái độ.
Gã mặc đồ đen lập tức xoay người đi xử lý những người khác trên luyện võ trường.
Những người đó còn thảm hơn lần trước, có người ngất luôn tại chỗ.
“Bọn chúng định làm gì?” Thời Sênh chọc Vọng Thư, hỏi.
Vọng Thư liếc sang cô, “Không rõ lắm.”
“Chẳng phải huynh là Thiếu chủ sao?”
“Bọn họ có nhiều thiếu chủ lắm.”
Thời Sênh: “…” Xin rút lại câu nói hắn thật trâu bò lúc nãy.
Cái tổ chức này thật quái dị, còn có rất nhiều thiếu chủ nữa chứ.
“Nói dễ nghe một chút là thiếu chủ, nói khó nghe thì chính là những hạ nhân sống tốt hơn đám người bên dưới một chút mà thôi.” Vẻ mặt của Vọng Thư đầy sự châm chọc.
Vọng Thư ôm Thời Sênh hạ xuống luyện võ trường.
Đám người mặc áo đen thấy hắn đi qua thì đại đa số vẫn khom lưng chào hỏi, không hề ngăn cản hắn.
Người nằm trên mặt đất trừng mắt nhìn hắn đầy căm ghét, biết ngay tên Vô Ảnh này không phải kẻ tốt lành gì, không ngờ lại có quan hệ với đám người kia.
“Thiếu chủ, ngài có chuyện gì không?” Có người ngăn Vọng Thư lại.
“Sao hả, giờ ta còn không thể đi lại ở đây nữa à?”
“Thiếu chủ, chúng ta còn có việc phải làm, nếu ngài không có việc gì thì vẫn nên nhanh chóng lên đường trở về đi, đừng làm chủ thượng tức giận.” Người mặc áo đen bình thản trả lời.
“Làm chuyện gì?”
“Nếu thiếu chủ muốn biết, có thể trở về hỏi chủ thượng.”
Vọng Thư đột nhiên quay đầu lại: “Chúng ta trói chúng lại hết đi?”
“Được thôi!”
Thời Sênh lập tức rút thiết kiếm xông về phía tên mặc đồ đen gần nhất, tuy đối phương có đề phòng nhưng khi đối mặt với thiết kiếm vẫn phải cố hết sức, nhanh chóng bị Thời Sênh tóm lấy.
Người xung quanh thấy vậy lập tức dừng việc của mình lại, vọt hết về phía Thời Sênh.
Gã mặc đồ đen hỏi: “Thiếu chủ! Ngài còn muốn chọc chủ thượng tức giận nữa sao?”
Ngón trỏ của Vọng Thư chạm khẽ qua cánh môi: “Đã sớm muốn trở mặt với lão ta rồi, ngươi tưởng rằng nhiều năm ta không quay về như thế, hắn sẽ có lòng tốt mặc kệ ta sao?”
Tên áo đen kia còn muốn nói gì đó thì đã bị thiết kiếm chém bay rồi.
Kế tiếp là một trận hỗn chiến, số lượng những kẻ áo đen rất nhiều, Thời Sênh chém tới tê tay mới giải quyết hết được.
Vọng Thư trói mấy tên áo đen còn sống lại.
“Vô Ảnh… Mau cho chúng ta giải dược!” Một đám vừa rồi còn hận Vọng Thư tận xương cốt, giờ lại thay đổi sắc mặt.
Vọng Thư liếc nhìn bọn họ, không thèm để ý tới.
Thời Sênh chống thiết kiếm, ánh mắt đảo qua người trên luyện võ trường, không hiểu tại sao những người này lại không cầu cứu cô, cứ như thể nếu cầu cứu cô thì còn chết nhanh hơn vậy.
“Vọng Thư!”
“Quỷ đáng ghét tới!” Vọng Thư ném người trong tay