“Cô có sao không đấy?” Một người bình thường như Giản Ý, đương nhiên là sẽ không tin mấy lời bệnh hoạn của Thời Sênh.
Cô ta dùng ánh mắt như quan tâm đến kẻ thiểu năng để nhìn Thời Sênh đầy yêu thương.
“Bản đại tiên thì có chuyện gì.” Thời Sênh trợn mắt lườm, “Ngươi bất kính với ta, coi chừng bị trời phạt đấy.”
Giản Ý: “…” Người này bệnh không hề nhẹ đâu.
Thời Sênh đã bị Giản Ý gắn mác bệnh nhân tâm thần.
Cô tuyệt đối không tin đám dây leo này là do Thời Sênh giải quyết, chắc chắn là còn có nguyên nhân khác.
Giản Ý nói mấy câu với Thời Sênh, câu trước không ăn nhập với câu sau.
Cô ta chắc chắn Thời Sênh có bệnh thật, cảm giác kỳ lạ trước đây hoàn toàn chỉ là ảo giác của cô ta.
Cô ta vòng qua Thời Sênh chuẩn bị lại gần hồ nước ở phía sau.
Nước trong hồ này rất trong, là nước sinh hoạt được, một hồ nước lớn như vậy, đủ để họ tiếp tục sinh tồn.
Đúng lúc khi cô ta còn cách hồ nước khoảng năm mươi mét nữa, phía trước mặt cô ta đột nhiên nổi lên tia lửa.
Cơn đau đớn từ da mặt truyền đến, cô ta vô thức lui lại phía sau.
Cảm giác đau đớn đó lập tức biến mất, nhưng trong không khí vẫn có thể nhìn thấy được tia lửa còn chưa biến mất hoàn toàn.
“Đã nói với cô rồi, bất kính với bản đại tiên sẽ bị trời phạt đấy.” Thời Sênh khoanh hai tay, hả hê nhìn Giản Ý.
Lông mày Giản Ý nhíu chặt lại, không tin điều tà quái vừa rồi lại xảy ra lần nữa, nhưng vẫn như lần trước, tia lửa lóe lên, cảm giác đau đớn không ngừng đâm vào da thịt cô ta.
Giản Ý ôm cánh tay, lùi lại phía sau trong ánh nhìn như cười như không của Thời Sênh.
Cô ta lấy làm kỳ lạ đánh giá Thời Sênh.
Lần đầu tiên nhìn Thời Sênh cô ta có cảm giác kinh hãi.
Nhưng lần thứ hai đã không còn cảm giác đó nữa, nhìn có vẻ chính là một tên thần kinh.
Bây giờ lại càng giống như là một tên thần kinh đang chuẩn bị giở trò.
Giản Ý tránh xa Thời Sênh, đi sang một bên khác chuẩn bị lại gần hồ nước, nhưng kết cục vẫn là như vậy, cô ta hoàn toàn không thể bước chân vào phạm vi gần hồ nước, xung quanh giống như có thứ gì đó đang bao vây hồ nước lại.
Còn vị trí Thời Sênh đứng nằm trong phạm vi này – tức là, thứ đó có thể thực sự là do cô ta điều khiển.
“Đội trưởng Giản sao vậy?” Người trong đội ngũ của Giản Ý bắt đầu vây lại.
Giản Ý nói mấy câu với họ, những người này đồng thời dùng ánh mắt cổ quái nhìn Thời Sênh.
Ánh mắt đó giống như con người đang nhìn người ngoài hành tinh.
Thảo luận nửa ngày trời, có người tiến lên thăm hỏi: “Cô là thần tiên thật à?”
Thời Sênh nhướng mày, ngữ khí không hề khách khí, “Nếu không là ngươi chắc?”
“Cô chứng minh thế nào?”
Thời Sênh vẫy tay một cái, “Thế này còn không đủ chứng minh à?”
Người đó nhìn vào khoảng hư không trống trải, trong lòng tuy hiểu rõ Thời Sênh đang nói gì, nhưng ngoài miệng lại nói, “Ở đây không có gì hết.”
Thời Sênh bĩu môi, ngồi lại xuống đất, dáng vẻ các người muốn tin thì tin.
Dù sao thì người thiếu nước cũng không phải cô.
Cô có làm thế nào thì cuối cùng người chết cũng không phải là cô.
Đám người đối diện: “…”
Thế là có ý gì chứ?
Cô không định giải thích sao?
Họ nhìn nhau giây lát, bầu không khí trở nên yên tĩnh đến khác thường.
Rất lâu sau Giản Ý mới vẫy tay ra hiệu cho họ đi tới, thấp giọng nói với họ mấy câu, sắc mặt mấy người đó cổ quái, dáng vẻ có lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại những lời muốn nói vào trong.
Giản Ý thấy họ không có ý kiến, nhìn Thời Sênh đang vẽ nguệch ngoạc trên cát: “Xin hỏi… vị đại tiên này, có thể cho chúng tôi lấy một chút nước được không?”
“Được chứ.”
“Chúng tôi có thể…” Giọng Giản Ý khựng lại.
Cô ta còn chưa nói hết lời, Thời Sênh đã đồng ý rồi, rõ ràng là vượt xa tưởng tượng của cô ta.
“Nhưng ta có một điều kiện.”
Nghe thấy câu này lúc này tâm trạng Giản Ý mới buông xuống, không có miếng thịt nào từ trên trời rơi xuống.
Nếu cô thực sự không có yêu cầu gì, thì cô ta mới càng sợ hãi có âm mưu quỷ kế gì ở đây.
“Xin… đại tiên cứ nói.”
“Bản đại tiên muốn đi theo các ngươi.” Trên mặt Thời Sênh là nụ cười nhàn nhạt.
“Đi theo chúng tôi?” Đi theo họ làm gì chứ? Hay là còn có âm mưu quỷ kế gì ở bên trong?
Giản Ý không tin trên đời có đại tiên.
Cô ta cảm thấy chắc chắn Thời Sênh đã dùng cách gì nên mới