Thời Sênh thực sự không ngờ đại minh tinh kia không tìm mình gây rắc rối nữa.
Cô lượn lờ xung quanh đó một lúc cũng không thấy người đâu nữa.
Thời Sênh thầm nghĩ có lẽ đại minh tinh kia đang cố nén để chờ thời cơ.
“Chị ơi…” Cậu nhóc đen nhẻm cầm mấy thứ đồ ăn không rõ là cái gì đứng cách Thời Sênh không xa lắm, có vẻ nhút nhát nhìn cô, “Đây là đồ ăn đội trưởng Giản sai em đưa đến cho chị.”
Đồ ăn?
Mấy ngày liền không cho ông đây ăn gì, hôm nay có sợi dây thần kinh nào bị ráp nhầm rồi chăng, lại đi mang đồ ăn đến cho ông cơ à.
“Không cần.” Thời Sênh từ chối.
Đôi môi cậu nhóc khẽ cử động, dường như muốn khuyên nhủ cô, nhưng cuối cùng không nói được thành lời.
Cậu nhóc đứng đó do dự một hồi, cẩn thận lại gần, “Họ nói chị là thần tiên?”
Vẻ mặt Thời Sênh nghiêm túc, “Đúng vậy.”
Cậu nhóc lại tiến gần thêm mấy bước nữa, giọng nói càng nhỏ hơn, giống như sợ sẽ đắc tội với cô vậy, “Chị có thể chứng minh được không?”
Thời Sênh hừ một tiếng, đi vào lối đi chật hẹp, “Tại sao ta phải chứng minh cho nhóc biết.
Nhóc thích tin thì tin.”
Cậu nhóc cầm thứ đồ ăn đen nhẻm kia, đứng tại chỗ do dự một lúc, rồi đi theo Thời Sênh.
Thời Sênh đi hơi nhanh, cậu nhóc có vẻ không theo kịp.
Càng đi về phía trước lại càng tối, gần như không nhìn thấy gì, cậu nhóc đi rất lảo đảo, mấy lần đụng vào vách tường bên cạnh.
Nơi thông vào lối đi này ở bên trên đã chất đầy cát dày, Thời Sênh đi từ lối đi kia ra, bên ngoài đang là buổi chiều, ánh mặt trời chói chang chiếu vào, thiêu đốt trên mặt đất, hơi nóng cuồn cuộn tới như sóng biển.
“Chị… đi lên đây làm gì?” Cậu nhóc đứng ở dưới, giọng nói buồn bực hờn dỗi truyền đến.
“Ngắm phong cảnh.”
Cậu nhóc như bị sét đánh, bên ngoài cát vàng ngút trời, phong cảnh có gì đáng xem chứ.
Tư duy của thần tiên chẳng lẽ khác với người thường?
Thời Sênh đứng dưới bãi cát vàng suy nghĩ về cuộc đời.
Cát đá đập vào mặt khiến cô đau đớn, nhưng cô dường như vẫn không hề có phản ứng gì, ánh mắt giống như đang tìm kiếm thứ gì ở trong cát vàng.
[Ký chủ cô đang làm gì vậy?]
Vẻ mặt Thời Sênh trầm tư, “Cảm nhận sự ầm ĩ của gió cát.”
[Nói tiếng người đi.] Ký chủ thi thoảng lại lên cơn khiến nó cũng thấy rất tuyệt vọng.
Thời Sênh giơ tay lên vuốt mặt, “Có thứ đang đến.”
Tuy không biết là thứ gì, nhưng cô cảm nhận được sự nguy hiểm.
Đa số thời điểm, trực giác vẫn luôn có ích, cho nên Thời Sênh quyết định – chạy thôi!
“Chị đi đâu thế?” Cậu nhóc thấy Thời Sênh rời đi, chạy mấy bước đuổi theo, vừa lên đã bị gió cát đập vào miệng, “Khụ khụ… chị muốn đi đâu? Chị đừng có đi lung tung… khụ khụ… dễ bị lạc lắm đấy.”
Giọng cậu nhóc bị gió cát thổi nên có chút vỡ vụn, âm cuối không phát ra được đã biến mất luôn.
Thân ảnh Thời Sênh bị gió cát thổi đến mức mơ hồ, giống như ngắm hoa trong sương mù.
Cậu nhóc đã thiếu dinh dưỡng lâu năm, thân ảnh đó vừa mới bị gió thổi đã bắt đầu lắc lư, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cát thổi bay.
Khi cậu nhóc muốn quay về thì đã không kịp nữa.
Cậu không tìm được đường lên.
Thứ duy nhất có thể nhìn thấy rõ được là thân ảnh mơ hồ phía trước.
Cậu nhóc cắn răng, rồi đi theo thân ảnh mơ hồ đó.
…
Rõ ràng vẫn là buổi chiều, nhưng chỉ trong nháy mắt bầu trời đã dày đặc mây đen, sấm nổ đùng đoàng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa xuống được.
Chiếc vòi rồng khổng lồ hình thành bởi vô số cát vàng từ phía chân trời cuộn đến, khí thế đó dường như muốn hủy diệt cả đất trời.
Hướng vòi rồng đi đến vừa hay là nơi lánh nạn đội ngũ Giản Ý đang dừng chân.
Vòi rồng mạnh mẽ như vậy, trạm tàu ngầm đã lâu năm chưa được tu sửa chắc chắn sẽ không thể chống cự được.
Người của Giản Ý cũng đã phát hiện ra vòi rồng.
Họ đã lăn lộn trong sa mạc bao lâu rồi, không thể không biết vòi rồng này đáng sợ như thế nào.
Cho nên sau khi phát hiện ra vòi rồng, họ ngay lập tức bắt đầu rút đi chỗ khác.
Vòi rồng đến quá nhanh, họ không thể chuyển tất cả đồ đi.
Tất cả mọi người đều ra quân với hành trang nhẹ nhàng, chỉ mang theo thức ăn và nước uống là những thứ quan trọng nhất.
Một đoàn người chạy trốn trong bão cát.
Bên phía