Họ làm thế nào cũng không thể mở cánh cửa đó ra được, cuối cùng có người nhìn Thời Sênh, lúc trước cô đã đi từ bên trong đó ra, chắc chắn là biết phải mở cánh cửa này ra thế nào.
“Cô mau mở cửa ra đi.” Bên cạnh có người sốt ruột thúc giục.
“Liên quan qué gì đến ta.” Thời Sênh dựa vào tường, nhìn như thể chuyện không liên quan đến mình.
“Cái gì mà không liên quan qué gì đến cô, cô không vào trong nữa à?”
“Không vào.
Dù sao thì tôi cũng không chết được.” Khóe miệng Thời Sênh cong lên một nụ cười nhạt ác liệt, nhìn người đang muốn nhào đến đập cho cô một trận.
“Cô…” Người này sao lại thế này chứ.
Nhưng nghĩ lại lúc trước cô ta đã ném một người đi dễ như trở bàn tay như vậy, dường như không có gì là cô ta không thể làm được.
Giản Ý nhìn ra ngoài liên tục, vẻ mặt càng lúc càng trầm trọng.
Cô ta đi đến bên Thời Sênh, “Phải làm thế nào thì cô mới giúp chúng tôi mở cửa??”
Thời Sênh thu lại nụ cười nhạt ác liệt, có vẻ hơi nghiêm túc.
“Tôi là một người có nguyên tắc, nói không mở là không mở.”
Giản Ý: “…”
Còn ngứa đòn hơn cả vừa nãy.
Ầm ầm.
Bên ngoài có thứ gì đó đã bị vòi rồng cuốn đi, lúc này toàn bộ mặt đất đều đang rung chuyển.
Họ có thể nhìn thấy được vòi rồng đang ở cách họ không xa lắm, tiếng gió gào thét quét qua, dưới đất bụi bay đầy trời.
“A!”
“Chạy nhanh lên!”
Khi đối mặt với nguy hiểm, đa số mọi người đều sẽ không nghe theo mệnh lệnh.
Giản Ý không ngừng chỉ huy mọi người, nhưng không có mấy người muốn nghe.
Mọi người mệnh ai người nấy chạy, đi về phía mà mình nghĩ là an toàn để trốn.
Cuối cùng Giản Ý cũng hết cách, đành phải đưa người của mình đi tìm chỗ trốn.
Vòi rồng quét qua, tòa kiến trúc dần nứt vỡ, vô số xi măng cốt thép bị cuộn vào.
Tòa kiến trúc lúc đầu còn nhìn ra được hình dạng, chỉ chớp mắt đã biến mất một nửa.
…
Trận vòi rồng này kéo dài nửa giờ liền, Thời Sênh phủi bụi trên người xuống, giẫm lên mặt đất trống trơn đi đến vị trí cao hơn.
Đứng ở chỗ cao có thể nhìn được cảnh tượng phía dưới rõ mồn một.
Liên tục có người xuất hiện ở dưới, Giản Ý cũng đưa người ra khỏi chỗ nấp.
Tất cả mọi người đều may mắn sống sót qua cơn kiếp nạn vừa rồi.
Giản Ý dùng tốc độ nhanh nhất để đếm số người.
“Trước tiên mọi người rời khỏi đây đã, cố gắng khổ cực thêm chút nữa, tìm một nơi có thể nghỉ ngơi là được rồi.” Giản Ý khích lệ động viên những người đang nằm rạp dưới đất.
“Đội trưởng Giản, tôi không được nữa rồi, chân tôi mềm nhũn rồi.”
“Tôi cũng không được nữa rồi.”
“Tim sắp ngừng đập rồi…”
Mọi người đều không muốn đi, chuyện vừa xảy ra quá đáng sợ.
Họ suýt nữa đã bị vòi rồng cuốn đi.
Lúc này toàn thân từ trên xuống dưới đều đang gào thét hai chữ khϊếp đảm.
Thân là người dẫn đầu, lúc này Giản Ý buộc phải đứng ra ổn định lòng quân.
Sau một hồi diễn thuyết hào hùng, đám người này cuối cùng cũng bằng lòng cùng Giản Ý rời khỏi nơi này.
Họ thu dọn đồ trên người, cùng Giản Ý đi tìm chỗ lánh nạn.
Mới đầu không có ai phát hiện Thời Sênh đang ở phía sau.
Đến khi họ phát hiện ra, lập tức nhảy dựng lên.
“Tại sao cô ta còn đi theo chúng ta?” Một người đàn ông gầy guộc đen nhẻm chỉ vào Thời Sênh, đôi mắt như muốn nứt ra, “Vừa rồi rõ ràng cô ta có thể cứu được bao nhiêu người như thế, nhưng cô ta lại dửng dưng lãnh đạm, nhìn bao nhiêu người bị vòi rồng cuốn đi.
Loại người này sao có thể ở lại trong đội ngũ được chứ?”
“Đuổi cô ta ra, ở cùng đội với loại người này chúng ta không được bảo đảm an toàn.”
“Đội trưởng Giản.”
Trong số những người này, phản ứng kịch liệt nhất là những người ở cùng đội với nguyên chủ lúc trước.
Họ chột dạ, cho nên mới muốn đuổi Thời Sênh đi.
Giản Ý nhíu chặt mày lại, cô cũng không muốn giữ cái đồ thần kinh này ở lại trong đội, nhưng nơi lấy nước kia chỉ khi có cô ta thì họ mới vào được.
Cho nên cô ta hoàn toàn không thể đuổi Thời Sênh đi được.
“Sao cô vẫn còn mặt mũi ở lại đây được chứ!” Có người nói còn chưa đủ, còn thử ra tay.
Nhưng còn chưa chạm vào Thời Sênh, đã bị Thời Sênh quật ngã xuống đất, “Tôi ở đâu thì có liên quan gì đến các người? Con đường này các ngươi bao thầu hết à?”
“Chẳng phải cô nói mình là thần tiên cơ mà? Tại sao thấy chết không cứu?” Một người đứng sau Giản Ý phẫn nộ gào lên.
Thời Sênh hất tay đối phương ra, vẻ mặt nghiêm chỉnh