Mới đầu là vùng trung tâm hồ sôi sục, sau đó cả hồ nước đều sục sôi theo, mấy kẻ gây chuyện kia đã chạy đi tìm Giản Ý.
Thời Sênh tìm một chỗ ngồi xuống, đốt lửa nướng thịt.
Giản Ý nhanh chóng đưa người đi đến, vừa nhìn thấy Thời Sênh đang nướng thịt ăn, khóe miệng cô ta giật giật, nhanh chóng chạy đến bên hồ nước.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không biết… Chúng tôi vừa lại gần đã bị bắn bay ra xa rồi, sau đó mặt hồ bắt đầu sôi sục, sau đó thì biến thành thế này.” Kẻ gây chuyện cũng nói không rõ ra được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Giản Ý nhìn một lát, rồi lại xông về phía bên cạnh vị đại tiên đang nướng thịt ăn, “Cô Uất, cô có biết là chuyện gì không?”
“Không biết.” Thời Sênh trấn tĩnh lật mặt thịt nướng, “Tôi đã cảnh cáo mấy người đừng có tự tiện lại gần hồ nước rồi.”
Ánh mắt Giản Ý không tự chủ được bị xiên thịt nướng thu hút.
Đây là thịt gì vậy? Sao lại thơm thế nhỉ?
Phì!
Giản Ý kéo sự chú ý đang bị đặt trên xiên thịt nướng của mình quay trở lại, “Cô Uất, có phải cô đã biết điều gì rồi không?”
Thời Sênh ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, nở nụ cười nhạt, “Có biết tôi cũng không nói cho cô biết.”
Giản Ý suýt nữa thì tức đến mức phát bệnh tim.
Giản Ý quá hiểu tính cách Thời Sênh, không nói thì nhất định sẽ không nói, cho nên cô ta chỉ có thể quay về bên hồ nước.
Sự uy hϊếp lớn nhất sa mạc mang đến cho họ là nguồn nước và thức ăn.
Nếu hồ nước này có vấn đề gì, thì thực sự không biết họ có thể tiếp tục kiên trì được nữa hay không.
Một đám người lo lắng đứng vây quanh hồ nước, thế nhưng mặt hồ chỉ sôi sục lên, chứ không có động tĩnh gì khác.
Hai giờ đồng hồ sau, mặt hồ mới khôi phục lại bình thường.
Mặt trăng phản chiếu lên mặt hồ, yên tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Mọi người: “…”
Không sao rồi ư?
“Chuyện vừa rồi là sao vậy?”
“Liệu có phải là trong nước có thứ gì không? Ngày nào chúng ta cũng uống nước ở đây, liệu có vấn đề gì không?”
Lưng Giản Ý cũng lạnh toát, lúc này mặt hồ yên tĩnh êm ả, nhưng trong lòng cô ta lại đang cuộn trào như sóng biển, lúc cao lúc thấp không thể bình tĩnh lại được.
Bao nhiêu người đều đang hỏi cô ta, cô ta đâu có thể nói ra được điều gì.
Lại nhìn người bên kia đã bắt đầu ăn thịt xiên nướng, Giản Ý càng cảm thấy khó chịu.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, mà cô ta vẫn còn có tâm trạng nướng thịt ăn, thịt ở đâu ra vậy chứ!!
… Vế phía sau không phải là trọng điểm.
Không một ai biết hồ nước này đã có chuyện gì.
Giản Ý cũng không moi được tin gì từ Thời Sênh.
Cô ta đành phải cho người quay về, ít ra thì bây giờ hồ nước cũng không có vấn đề gì, có lẽ cũng chỉ là hiện tượng tự nhiên.
Trước khi đi Giản Ý còn nhìn xiên thịt nướng trong tay Thời Sênh bằng ánh mắt ý tứ sâu xa.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Hạ Dạ mới từ một nơi nào đó chui ra.
Hắn đứng cách Thời Sênh ba mét, nhìn mặt hồ, cũng không nói gì, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Thời Sênh thong thả ăn hết xiên thịt nướng, đứng dậy, móc kiếm… À, không đúng, móc bao tải ra.
Hạ Dạ còn chưa phản ứng kịp, đã bị Thời Sênh trùm vào trong bao tải.
Thời Sênh ném Hạ Dạ đến một nơi rất xa.
Nam chính cứ lượn lờ mãi trước mặt cô, khiến cô cứ có cảm giác sắp xảy ra chuyện.
Để bản thân thấy an tâm hơn, nên để nam chính cút đi xa đi thì hơn.
[…] Cô làm vậy có nghĩ đến cảm nhận của nam chính đại nhân nhà người ta không hả?
Thời Sênh hừ hừ, “Ta là người ích kỷ như vậy, chỉ cần nghĩ đến cảm nhận của bản thân là được rồi.”
Người ta thoải mái hay không là chuyện của người ta.
Cô chỉ cần làm sao cho bản thân mình thoải mái là đủ rồi.
[…] Rốt cuộc điều này thì có gì đáng để tự hào chứ!! Chủ nhân, tôi sắp sụp đổ mất rồi!!
…
Mấy ngày tiếp theo, hồ nước giống như bị trúng gió, mỗi ngày cố định sôi sùng sục đúng giờ, khiến cho người của Giản Ý không dám lấy nước uống, chỉ sợ nước này có vấn đề gì.
Giản Ý cũng không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, nhưng không thể không uống nước mãi được.
Cô ta đành phải cho người thử, sau khi đã chắc chắn không có vấn đề gì mới cho mọi người dùng.
“Đội trưởng Giản, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Sắc mặt Giản Ý trầm xuống, cô ta lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Ngày nào hồ nước cũng sôi sùng sục, thời gian liên tiếp ba ngày liền đều không giống nhau, hoàn toàn không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
“Cái cô Uất Hoan đó cũng không biết sao?” Cậu em A chỉ vào Thời Sênh đang cắn hạt dưa.
Cô ta cả ngày chỉ ngồi đó,